Editor: Krystal99
Đêm nay, Hạ Trọng Phương đang ngồi dưới đèn xem lại sổ sách thì thấy Trầm Ngọc Tiên tới, gọi người dâng trà, hai người ngồi nói chuyện cùng nhau.
Trầm Ngọc Tiên nói: "Ca ca mới đi chưa được bao lâu, Trầm Tử Hữu đã về tới kinh thành, quả là đúng dịp."
Hạ Trọng Phương cũng lo lắng, suy nghĩ một chút, nói: "Hiện giờ, trong triều đã có phụ thân của ta và Giản thái phó, Trầm Tử Hữu có tới đây, cũng không thể làm ra chuyện gì."
Trầm Ngọc Tiên thở dài nói: "Một ngày ca ca chưa được phong là Hoàng thái tôn, chúng ta chỉ sợ vẫn phải lo lắng một ngày."
Hạ Trọng Phương vỗ vỗ tay Trầm Ngọc Tiên nói: "Lo lắng cũng không được gì, vả lại chuyện muội dưỡng tốt thân thể còn quan trọng hơn đấy. Đúng rồi, tháng này cuộc sống gia đình vẫn bình thường?"
Trầm Ngọc Tiên biết Hạ Trọng Phương có ý hi vọng nàng mang thai, chỉ đỏ ửng mặt, nhỏ giọng nói: "Bình thường!"
Hạ Trọng Phương có chút thất vọng, lúc trước thân thể Trầm Tử Trai còn có dư độc, Trầm Ngọc Tiên lại không mang thai, con cháu Tề vương phủ dù sao vẫn quá ít.
Trầm Ngọc Tiên lại nói: "Lần này ca ca lên đường đi xa, tuy có Phương ngự y và Bát Nương đi theo nhưng ta vẫn rất lo cho thân thể ca ca!"
Hạ Trọng Phương an ủi: "Vương Gia dùng thuốc của Phương ngự y, lại thường xuyên luyện quyền, sẽ không có việc gì đâu."
Trầm Ngọc Tiên đáp: "Giờ là đầu mùa hè, mặc dù không nóng lắm nhưng muội vẫn sợ đường xá xa xôi, ca ca không chịu nổi."
Hai người đang nói chuyện thì có một ma ma tới bẩm báo, nói là Tô Ngọc Diệp ăn lầm đồ ăn, đang bị nôn mửa.
Bởi vì Vi Thiên Trạch đang hộ tống Trầm Tử Trai đến Việt quốc nên đương nhiên Hạ Trọng Phương sẽ là người quan tâm, chăm sóc cho Tô Ngọc Diệp. Lúc này, nghe thấy nàng bị nôn mửa, nhanh chóng chạy đi xem, lại phân phó cho người xuất phủ đi mời đại phu.
Tô Ngọc Diệp thấy Hạ Trọng Phương tới, hơi thật xin lỗi, cười nói: "Chỉ là khẩu vị không tốt nên nôn một chút, cũng không có gì đáng ngại ."
Hạ Trọng Phương sẵng giọng: "Khẩu vị không tốt nên sớm nói ra, muội như vậy làm sao có thể nói không có gì đáng ngại?"
Tiền bà bà ở bên cạnh nói: "Diệp nương có hỉ sao ?"
Tô Ngọc Diệp đỏ mặt nói: "Không khéo như vậy chứ? Lần trước khẩu vị của ta không tốt, cũng hoài nghi, còn nhờ Phương ngự y đến chẩn mạch, nhưng đó là do là tràng vị không tốt một chút không phải có tin mừng, náo loạn một hồi sợ bóng sợ gió!"
Mặc dù Tô Ngọc Diệp nói như vậy, Hạ Trọng Phương vẫn hỏi ma ma bên người nàng mấy câu, ma ma lại nói: " Kinh nguyệt của phu nhân thường không chính xác, có khi bị trễ mấy ngày. Nhưng tháng này đã muộn ba ngày rồi."
Hạ Trọng Phương cười nói: "Không chừng thật sự là có rồi !"
Trầm Ngọc Tiên lại nói: "Có phải hay không, thì cũng phải mời đại phu tới chẩn mạch. Nếu do khẩu vị không tốt cũng phải uống thuốc để điều dưỡng."
Tô Ngọc Diệp thấy các nàng lo lắng, chỉ nói: "Ngoài nôn mửa ta cũng không có chút khó chịu nào khác, không cần quan trọng mọi chuyện như vậy đâu."
Một lúc sau, đại phu đã tới, thỉnh an mấy người Hạ Trọng Phương, rồi mới đi chẩn mạch cho Tô Ngọc Diệp.
Thật ra, Tô Ngọc Diệp vẫn thầm hy vọng mình có tin mừng, thành thân cũng đã gần nửa năm, nếu lúc này có hỉ, khi Vi Thiên Trạch từ Việt quốc trở lại, không chừng đã có thể ôm nhi tử.
Đại phu bắt mạch một lát, sắc mặt vui mừng nói: "Chúc mừng phu nhân, là hỉ mạch!"
"Oa!" Mọi người vui mừng, rối rít chúc mừng Tô Ngọc Diệp.
Đợi tiễn đại phu ra ngoài, Hạ Trọng Phương vội dặn dò ma ma cùng a hoàn hầu hạ Tô Ngọc Diệp chu đáo, lại cười nói: "Sáng mai muội cùng ta đến Vi gia và Tô gia báo tin mừng."
Tô Ngọc Diệp lại sợ người Vi gia nghe tin mình có hỉ, lúc này Vi Thiên Trạch lại không có ở Vương phủ, sẽ cho người đến đón mình về, bởi vậy lại nói: "Vương phi, Vi gia có chút nhỏ hẹp nên ta không muốn về."
Hạ Trọng Phương hiểu ý của nàng, biết nàng không muốn đi gặp những tộc phụ của Vi gia nên nói: "Đương nhiên là ta muốn giữ muội ở lại Vương phủ dưỡng thai , sao có thể để khi Thiên Trạch vừa đi, thì để cho muội trở về Vi gia đây?"
Tô Ngọc Diệp nghe vậy cũng cảm thấy yên lòng. Hiện nay, nàng ở Vương phủ, tự do tự tại, không cần phải gặp gỡ trưởng bối, chỉ cùng Trầm Ngọc Tiên và Hạ Trọng Phương cười cười nói nói, mỗi ngày trôi qua thật sự mỹ diệu. Nếu đến Vi gia, dựa trên những hận thù của trưởng bối khi trước, đến lúc đó không bị người Vi gia bắt bí mới lạ.”
Ngày hôm sau, Hạ Trọng Phương cho người đến Vi gia và Tô gia báo tin mừng, Tô gia lập tức tặng hai ma ma có kinh nghiệm tới hầu hạ Tô Ngọc Diệp. Còn về phần Vi gia, quả nhiên, họ phái người tới đây, muốn đón Tô Ngọc Diệp về.
Hạ Trọng Phương cười nói muốn giữ Tô Ngọc Diệp ở Vương phủ dưỡng thai, mặc dù người của Vi gia không cam lòng song cũng không dám bắt buộc phải mang Tô Ngọc Diệp đi, chỉ hỏi, nói mấy câu, đã cáo từ.
Vi Thanh Mi nghe nói Tô Ngọc Diệp có tin vui, dẫn Vương Du tới thăm, khi biết hành động của Vi thị, cũng nói: "Diệp nương không trở về cũng tốt."
Phụ thân của Vi Thanh Mi chỉ có một phòng (chỉ lấy một thê tử), nên chỉ có một trai một gái là Vi Thanh Nhĩ và Vi Thanh Mi. Năm đó khi Vi Thanh Mi và Vương Tinh Huy bị giáng chức ra khỏi kinh thành, Vi Thanh Nhĩ bị đặt điều nói xấu, cũng không có ai trong tộc Vi thị dám vì bọn họ mà ra mặt, chẳng ai quan tâm đến. Tới khi Vi Thiên Trạch hồi kinh, cũng không muốn để ý tới người trong tộc. Bây giờ hắn không có ở trong kinh thành, Tô Ngọc Diệp cũng không cần phải trở lại Vi gia, chỉ sợ những người đó sẽ có ý định không tốt.
Hạ Trọng Phương thấy Vương Du chịu ra ngoài đi lại nên cũng thân thiết mà đối đãi.
Vương Du vốn cũng không chịu đến Vương phủ, nhưng Vi Thanh Mi đã khuyên lơn, nói là không thể núp trong nhà cả đời, đến lúc nào đó sẽ phải gặp mặt mọi người, Hạ Trọng Phương lại là thân tỷ muội, mặc kệ trước kia xảy ra chuyện gì, hiện nay cần đi lại nhiều hơn mới đúng.
Vương Du suy nghĩ một chút, lúc này mới cùng tới Vương phủ với Vi Thanh Mi.
Đang náo nhiệt, thì có quản sự vào báo: "Vương phi, có Tứ công tử đến!"
Hạ Trọng Phương ngẩn ra, hỏi "Vị Tứ công tử nào?"
Quản sự báo Tứ công tử có danh hào là Trầm Tử Hữu.
Trầm Tử Hữu năm nay hai mươi tuổi, xét theo thứ bậc đồng lứa, thì xếp ở vị trí thứ tư, trong kinh thành thường được người ta gọi là Tứ công tử.
Hạ Trọng Phương nghe thấy là Trầm Tử Hữu, không dám chậm trễ, vội cho người ra tiếp đón, lại cho người thông báo cho Phương Chấp Bình, để Phương Chấp Bình ra tiếp khách.
Trầm Tử Trai không có ở trong phủ, khi có khách là nam nhân sẽ do Phương Chấp Bình tiếp đãi.
Lúc này, Phương Chấp Bình đã đi ra ngoài, đón Trầm Tử Hữu vào chính sảnh, cùng ngồi xuống nói chuyện.
Trầm Tử Hữu cười hàn huyên, lại nói: "Tề vương mặc dù không có ở trong phủ, nhưng ta cũng phải đến bái kiến Vương tẩu, gặp mặt điệt nhi."
Phương Chấp Bình thường gặp Trẩm Tử An nên cảm thấy con cháu Hoàng thất đều luôn có sắc mặt cao quý, thấy Trầm Tử Hữu ôn hòa như vậy, cũng có chút ngoài ý muốn, cười nói: "Đã cho người đi mời Vương phi, nàng cũng muốn gặp Tứ công tử ."
Vừa nói đến, quả nhiên Hạ Trọng Phương ôm Hiền ca nhi đi ra, thúc tẩu gặp nhau cùng ngồi lại nói chuyện.
Hạ Trọng Phương thấy Trầm Tử Hữu mũi lớn môi dày nhìn vào là bộ dáng của người thật thà, cũng có chút kỳ lạ. Những người của Hoàng thất, Trẩm Tử An cũng tốt, Trầm Tử Trai cũng tốt, đều rất tuấn mỹ, không ngờ Trầm Tử Hữu lại có tướng mạo bình thường.
Trầm Tử Hữu thấy Hạ Trọng Phương xinh đẹp không gì sánh được, cũng không dám nhìn lâu, chỉ đến trêu chọc Hiền ca nhi, cười nói: "Hôm kia vào cung bái kiến Hoàng tổ phụ, Hoàng tổ phụ có nói đến Hiền ca nhi, người luôn khen ngợi, khiến trong lòng ta ngứa ngáy, muốn tới gặp Hiền ca nhi một chút, quả nhiên thật đáng yêu." Nói rồi đưa danh mục quà tặng cho Hạ Trọng Phương nói: "Đây là quà cho Vương tẩu và điệt nhi, xin Vương tẩu nhận lấy."
Hạ Trọng Phương nhận danh mục quà tặng, vừa nhìn là thấy một chuỗi danh mục thật dài, phần nhiều là đặc sản trên đất phong của Tứ vương gia, cũng có một số món đồ cho trẻ con, vội vàng đứng lên nói cám ơn, cười nói: "Ta làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy?"
Trầm Tử Hữu nói: "Phụ thân vẫn nói, hắn thuở nhỏ, cùng Tam vương gia huynh đệ tình thâm, sau khi Tam vương gia không còn, chỉ hận không thể xin Hoàng thượng nhận Tề vương và Quận chúa về nuôi dưỡng, khi đó Vương Hòa Quận chúa cũng đã vào cung nên đành thôi. Hiện giờ, Tề vương cưới Vương tẩu, dưỡng dục được điệt nhi, phụ thân cũng rất vui mừng. Tương lai Tề vương có cần, phụ thân sẽ nguyện trung thành."
Đây là? Hạ Trọng Phương hơi kinh ngạc, Trầm Tử Hữu thay mặt Tứ vương gia tới truyền ý nói hắn sẽ không tranh thượng vị, sẽ thần phục Tề vương phủ?
Không thể không nói, bởi vì Trầm Tử Hữu có một bộ mặt trung thực, mặc kệ nói hắn chuyện gì, đều lộ ra một tấm chân thành, khiến không ai có có thể hoài nghi.
Trầm Tử Hữu nói xong, nghe nói Vi Thanh Mi ở trong Vương phủ, cũng muốn gặp. Lại nói: "Ngọc Tiên tỷ tỷ đâu rồi, sao lại không thấy?"
Hạ Trọng Phương dẫn Trầm Tử Hữu đi vào gặp Vi Thanh Mi và Trầm Ngọc Tiên.
Vừa vặn Vương Du cũng đang ngồi ở đó, mọi người đều giới thiệu về nhau.
Trầm Tử Hữu nghe nói Vương Du yếu ớt, cười nói: "Lần này, thật ra ta đã mang theo rất nhiều thuốc bổ vào kinh, sau này ta sẽ đưa tới Vương gia, cho Vương cô nương bồi bổ thân thể."
Vi Thanh Mi vội vàng từ chối nói: "Trong cung cũng đã ban thưởng rất nhiều thuốc bổ, còn chưa dùng hết, không cần nhọc Tứ công tử phí tâm."
Trầm Tử Hữu nói: "Luận đến luận đi, ta và Tề vương là đường huynh đệ, nhà ngoại của Vương tẩu cũng là thân thích của ta, phu nhân không cần thấy bất tiện."
Vi Thanh Mi đoán không ra ý đồ của Trầm Tử Hữu, thấy hắn ân cần như vậy, cũng không tiện cự tuyệt, chỉ đành phải đồng ý.
Trầm Tử Hữu trở về kinh, chính là muốn khiến mọi người nghĩ rằng người Tứ phòng là người thật thà, không muốn tranh vị, đoạt quyền, chỉ biết an phận.
Cảnh Tông hoàng đế nghe nói Trầm Tử Hữu giao hảo với mọi người ở Tề vương phủ, quả nhiên rất vui mừng, nói với Tô Thục phi: "Nhi tử này của lão Tứ, là một người thành thực, không tệ."
Tô thục phi nói thầm: Thành thực hay không thành thực, cần phải quan sát nhiều một chút, chỉ là vài ngày, ai biết có phải giả bộ hay không? Nhưng cũng khó trách, Trầm Tử Hữu có gương mặt đàng hoàng, thấy thế nào, cũng khó khăn làm cho người ta cảm giác chán ghét.
Quý Minh Xuân nghe nói Trầm Tử Hữu tặng lễ khắp nơi, lại giao hảo với Tề vương phủ và Vương gia, không khỏi kinh ngạc, cùng Trần Hiên nói: "Tứ công tử đây là?"
Trần Hiên nói: "Chuyện của Thái tử, Hoàng thượng tất nhiên vẫn còn thương cảm, hiện nay muốn phong Thái tử hoặc là Thái tôn, sẽ nghĩ nên chọn một người trung hậu, có thể đối xử tử tế với con cháu Hoàng thất. Tứ công tử gương mặt thật thà, có thể chiếm được tiện nghi. Nếu Hoàng thượng có hảo cảm, đến lúc Hoàng thượng không muốn phong Thái tử mà phong Hoàng thái tôn, cũng không chỉ có một lựa chọn là Tề vương."
Quý Minh Xuân bừng tỉnh hiểu ra nói: "Mưu kế của Tứ vương gia quả nhiên rất hay, như vậy, mặc kệ là phong Thái tử hay phong Thái tôn, hắn đều ở thế bất bại rồi."
Trần Hiên nói: "Không tệ. Vả lại Tứ công tử thân thể cường tráng, giỏi văn giỏi võ, không giống Tề vương là một con bệnh yếu. Hoàng thượng cũng sẽ phải suy tính chuyện này."
Mấy ngày nay, Trầm Tử Hữu rất hay tới phủ của Vương gia, đầu tiên là tặng thuốc bổ, sau lại nghe nói Vương Du yêu tranh, giỏi thơ, lại tặng mấy tấm danh gia tranh chữ, thậm chí còn hỏi thăm được Giản Phi Văn thích lọ thuốc hít, cố ý mua lọ thuốc hít đưa cho Vương Du, cười nói: "Cái này do người khác tặng ta... Ta cũng không biết thưởng thức, nghe nói Giản tán lang thích cái này, nên ta muốn đưa cho Du cô nương nhờ Du cô nương chuyển cho Giản tán lang."
Mặc dù Vương Du đã được làm rõ về thân thế, nhưng quan hệ với Giản Phi Văn vẫn nhàn nhạt, cũng không thân thiết. Hôm nay thấy Trầm Tử Hữu để nàng chuyển giao lọ thuốc hít, mới nhớ tới mình đối với phụ thân này cũng không hiếu kính được gì, không khỏi có chút xấu hổ. Bởi vậy nhận lấy quà tặng của Trầm Tử Hữu.
Hạ Trọng Phương thấy Trầm Tử Hữu ở kinh thành đi giao hảo với các thế gia đại tộc khắp nơi, đối đãi với người thân thì cũng thôi đi, nhưng không làm cao, hòa nhã đến mức được mọi người vô cùng hoan nghênh thì cũng thấy là lạ, bởi vậy cũng âm thầm cảnh giác.