Thịnh Sủng

Chương 14




EDIT: Holilinhk (Hoanglinstrongtq)

Hai người tán gẫu một lát, Hạ Trọng Phương dần dần thoải mái hơn, không còn e sợ Trầm Tử Trai như trước nữa, còn len lén đưa mắt liếc nhìn hắn một cái, không ngờ lại bị Trầm Tử Trai vừa lúc nhìn qua, hai ánh mắt giao nhau. Tâm Hạ Trọng Phương không khỏi nổ lớn một tiếng, mặt cười như tảo đỏ*, bối rối cúi đầu.

*Tảo đỏ là những sinh vật quang tự dưỡng thuộc ngành Rhodophyta. Phần lớn các loài rong đều thuộc nhóm này. Các thành viên trong ngành có đặc điểm chung là màu đỏ tươi hoặc tía. Màu sắc của chúng là do các hạt sắc tố phycobilin tạo thành.

Trầm Tử Trai nhìn kỹ Hạ Trọng Phương, thấy cô đã trắng hơn nhiều so với trước, biết nguyên nhân là do khoảng thời gian này cô đã dưỡng thật tốt, hắn hơi thỏa mãn. Cứ như vậy nhìn dần xuống phía dưới một chút, người đã chăm chút bệnh tình cho mình, trước mắt là một tiểu nhũ nương, không, không, là một đại mĩ nhân mới đúng! Tận mắt nhìn tiểu nhũ nương đẹp hơn mỗi ngày, bản thân cũng có cảm giác đạt được thành tựu.

Nhìn giờ đã không còn sớm, Hạ Trọng Phương liền đứng lên cáo từ.

Trầm Tử Trai cứ liếc nhìn cô, phân phó: “Đêm nay đến sớm một chút, bản vương dạy cô viết chữ, viết xong lại … uống sữa.”

Không hiểu thế nào mặt Hạ Trọng Phương lại đỏ, nhất thời ứng, lúc này mới lui xuống.

Trở về phòng, Tiền bà tử hỏi: “Ở chỗ của vương gia có chuyện gì thế?”

Hạ Trọng Phương đáp: “Không có gì, vương gia buồn bực nên bảo con sang trò chuyện. Người có bảo con chiều nay sang đấy sớm một chút, người muốn dạy con viết chữ.”

Thanh Trúc ở bên cạnh lên tiếng: “Vương gia từ nhỏ đã ở trong cung, thế tự (nét chữ) được hoàng thượng ngợi khen, nếu được người tự mình dạy bảo, chắc chắn Hạ cô nương sẽ tiến bộ thần tốc cho xem.”

Tâm trạng Hạ Trọng Phương hiện rất vẻ, được Vương gia tự mình dạy viết chữ, bao giờ cũng là một phần vinh dự đặc biệt.

Các cô đang nói, Mạc bà tử đi vào bẩm: “Mẹ của Quận mã gia tới ạ.”’

Hạ Trọng Phương vừa nghe, vùng chung quanh lông mày không khỏi nhíu lại, nhưng không thể không ra ngoài nghênh tiếp.

Quý mẫu là mẹ chồng của Quận chúa, bà sang đây gặp một tiểu nhũ nương nho nhỏ, mọi người tự nhiên sẽ không ngăn cản, nhất thời đã dẫn bà vào.

Dẫu sao Tiền bà tử và Quý mẫu cũng tính là người quen, nên phải đi đầu tới đỡ bà, dìu bà ngồi xuống, cười nói: “Sao hôm nay lão phu nhân lại rảnh rỗi thế này?”

“Không cần phải làm việc nhà, chỉ ăn không ngồi rồi, không phải là chỉ lảng phí thời gian thôi sao?” Quý mẫu nhìn sang Hạ Trọng Phương rồi nói: “Nhưng Phương nương mỗi ngày đều vội vội vàng vàng, nhiều lần vô tình chạm mắt, chỉ là không chịu sang vấn an một bà già như ta thôi.”

Hạ Trọng Phương đã tiến lên hành lễ, nghe vậy liền nói: “Lão phu nhân nói quá lời, bất quá tôi chỉ là một nhũ nương nho nhỏ, nào dám sang quấy rối lão phu nhân? Mà còn phải đề phòng vương gia gọi sang, đơn giản không dám bỏ đi.”

Quý mẫu nghe Hạ Trọng Phương mang Vương gia ra làm cớ thì không muốn nhiều lời nữa, nói thẳng: “Phương nương à, ta rất thích hà bao con tú, muốn con tú giúp một cái. Nhưng bây giờ xem con được cưng chiều như vậy, ta cũng không tiện mở miệng.”

Hạ Trọng Phương thầm đổ mồ hôi, đành mở miệng nói: “Lão phu nhân, những cô nương chịu trách nhiệm thiêu thùa may vá trong vương phủ, thêu cực kì tốt, sao người không bảo họ tú cho người một cái? Người xem, đồ tôi đang mặc trên người, không phải đều do các nàng làm cho hay sao? Độ tinh xảo, tôi không thể nào sánh được.”

Quý mẫu nói: “Phương nương lại khiêm tốn? Từ trước đến nay, con thêu thùa cực kì đẹp, làm sao mà thiếu tinh xảo được, con dùng thứ vải, tuyến thông thường mà. Nếu con cũng vải tốt chỉ tốt, tú ra hà bao, tất nhiên các nàng ấy không thể so được. Chỉ là ta thích hà bao con làm, dùng rất tốt.”

Nói đến nước này, bất quá chỉ là một cái hà bao, chẳng phải chuyện gì to tát, cự tuyệt nữa, thì có phải làm tổn thương người ta rồi không. Hạ Trọng Phương tiện miệng nói: “Được rồi, tôi sẽ giúp lão phu nhân tú một cái! Không biết lão phu nhân thích kiểu nào?”

Quý mẫu vừa nghe HạTrọng Phương nguyện ý giúp bà tú một hà bao, trong lòng đại hỉ, đáp: “Hoa văn hình hoa sen, dùng màu hồng với màu xanh, kết thành hình quả bầu.” (?!)

Hạ Trọng Phương suy nghĩ một chốc rồi nói: “Mấy ngày nay phải đi học, buổi chiều lại được luyện tự, chỉ có ban đêm là tôi rỗi, có lẽ phải nửa tháng sau mới tú xong. Không biết lão phu nhân có cần gấp không?”

Quý mẫu cười nói: “Không vôi, không vội, con cứ từ từ tú, tú xong cứ nói với ta, ta tới lấy nhé.” Thấy Hạ Trọng Phương có ý tiễn khách, liền đứng lên cáo từ.

Nhìn Quý mẫu đi, Thanh Trúc nói thầm: “Bao nhiêu câu tâng bốc, chỉ vì một cái hà bao?” Lời cuối, cô liền dừng lại, dù sao bà ấy cũng là mẹ chồng quận chúa, các cô là hạ nhân, dù bị xem thường, cũng không tiện biểu lộ ra.

Hạ Trọng Phương cũng lắc đầu, đồng thời có người khác mang nước rửa mặt rửa tay tới, bảo bày ngọ thiện.

Ngọ thiện xong, liền đi dạo để tiêu thực, rồi chép một phần tự thiếp, xong cả mới bắt đầu ngủ trưa.

Hạ Trọng Phương ngủ dậy, Trầm Ngọc Tiên liền cho nha hoàn qua gọi.

Hạ Trọng Phương cho rằng Trầm Ngọc Tiên gọi mình sang vì chuyện Quý mẫu tìm cô lúc nãy, nên bây giờ mới muốn hưng sư vấn tội, trong lòng hơi bất an, nhưng cũng dẫn Tiền bà tử và Thanh Trúc đi, chuẩn bị cho mấy câu hỏi của Trầm Ngọc Tiên, để cho Thanh Trúc và Tiền bà bà giúp phân trần một chút…

Cô tới phòng Trầm Ngọc Tiên, đã thấy khóe môi Trầm Ngọc Tiên mang ý cười, không giống kiểu mưu chước, nhất thời yên lòng, hành lễ: “Quận chúa gọi tôi sang đây, không biết là có gì phân phó?”

Trầm Ngọc Tiên ý bảo Hạ Trọng Phương ngồi xuống, cười nói: “Cô thật tốt số, mới vào Vương phủ nửa tháng, không chỉ được hoàng thượng khen ngợi, hôm nay, thục phi nương nương cho người đến truyền lời, nói rằng, mười ngày sau trong cung tổ chức tiệc ngắm hoa, bảo bản quận chúa cùng dẫn cô vào.”

Hạ Trọng Phương vừa mừng vừa sợ, run giọng nói: “Vào cung? Tôi chỉ là một nhũ nương, cũng có thể vào cung sao?”

Trầm Ngọc Tiên mở nắp chén trà, hớp một ngụm, sau mới nói: “Còn không phải là cô cứu ca ca ta, nên Thục phi nương nương mới cho cô chút mặt mũi, bảo bản quận chúa mang cô vào cung sao. Đến lúc đó, cô nhớ cẩn thận lời nói với cử chỉ, vạn đừng làm mất mặt Vương phủ.”

Hạ Trọng Phương đã nhiều ngày theo Hà ma ma học những quy củ của thế gia vọng tộc, nhân nói: “Tôi sẽ cố gắng học hỏi những phép tắc từ Lão ma ma, đến lúc đó sẽ không để quận chúa phải mất mặt.”

Trầm Ngọc Tiên thấy cô khẳng định như vậy, liền gật đầu, dặn dò với Thanh Trúc, “Sang bảo các cô nương bên may vá, bảo họ may gấp cho Hạ cô nương một bộ xiêm y để vào cung, với bảo Thái Bạch giúp cô ấy phối thêm trang sức, không được quá gây chú ý, nhưng cũng không thể quá giản dị. Đúng rồi, món đồ lần trước hoàng thượng ban thưởng, lấy một hai cái cho Hạ cô nương đeo lên luôn đi.”

Thanh Trúc nhất nhất ứng: “Đã phải vào cung, có lẽ phải bảo Thái Hồng điều chế thêm son nữa, đến lúc đó, chúng ta tô son lên nhìn sẽ có vẻ hoan hỉ hơn, chứ mang mặt mộc vào cung, nô tỳ e là Thục phi nương nương cũng không thích đâu ạ.”

Trầm Ngọc Tiên cười nói: “Cái này là đương nhiên rồi. Ta có thỏi son mà Thục phi nương nương chính tay ban thưởng, nhưng mà màu sắc hơi tối nên không dùng đến. Ngươi bảo Thái Hồng pha thêm vài hộp, mang sang đây một hộp, nếu dùng tốt thì lại bảo Thái Hồng pha thêm.”

Thanh Trúc cười cười: “Mấy ngày nay Thái Hồng nhàn rỗi, nên sinh ra buồn bực, bây giờ có việc để làm, cô ấy sẽ không đi khắp nơi trêu chọc mọi người nữa.”

Nói đùa vài câu, Trầm Ngọc Tiên liền tiễn khách.

Từ chỗ Trầm Ngọc Tiên đi ra, Hạ Trọng Phương có chút không phân biệt được phương hướng, kéo Tiền bà tử: “Bà bà, không ngờ đời này con lại được vào cung nhìn một lần, cứ như con đang nằm mơ ấy.”

Tiền bà tử cũng vui mừng thay cô, thấp giọng nói: “Phương nương có công hầu hạ Vương gia, nên mới có cơ hội vào cung, sau này con càng phải tận tâm tận lực hơn mới được.”

Đường cũ đi về, Hạ Trọng Phương đi trước tìm Phương ngự y, nói là Trầm Tử Trai bảo cô buổi chiều sang đấy sớm một chút.

Phương ngự y nghe như vậy, nói: “Nếu là như vậy, Hạ cô nương nên đến phòng Vương gia trước nửa canh giờ, ta sẽ cho người mang thuốc qua cho cô, Hạ cô nương uống thuốc luôn trong phòng vương gia đi, uống xong thì nên di chuyển một chút, sẽ tăng sữa đó.”

Hạ Trọng Phương vừa nghe đến chữ sữa thì đỏ mặt, thấp giọng ứng, theo tay dìu của Tiền bà tử mà về phòng.

Tới tối, Hạ Trọng Phương dùng bữa sớm hơn mọi ngày, sau đó mới để người khác tắm cho mình.

Vừa lúc cô nương bên thêu thùa may vá đã may xong một bộ đồ, Thái Bạch liền phụng mệnh mang đến, hầu hạ Hạ Trọng Phương mặc nó vào, ngoài ra còn chải cho cô kiểu Tà Vân kế (Tên một kiểu tóc.), tô mi, điểm môi đỏ mọng, ăn mặc kiều diễm, thế mới đẩy Hạ Trọng Phương ra khỏi phòng.

Tiền bà bà đứng ở bên ngoài cửa, lần đầu tiên bà nhìn thấy Hạ Trọng Phương mặc một bộ trang phục hoàn toàn mới đi ra, mắt bà sáng hẳn: “Phương nương à, xem con này, đừng nói đàn ông con trai, ngay cả một bà lão như bà cũng muốn nghiêng đổ đây này.” Nói xong lại làm bộ dáng nghiêng người, khiến các nha hoàn cũng cười khanh khách.

Thanh Trúc cũng mỉm cười nhìn Hạ Trọng Phương, tâm cũng âm thầm kinh ngạc, không ngờ Hạ cô nương chỉ mới vào phủ chừng nửa tháng, đã thay đổi cực kì lớn. Bây giờ nhìn kĩ, bỏ đi lớp khoác thôn cô, lại nhìn ra Hạ Trọng Phương có phong thái của một cô nương quý tộc. Mà sắc da bây giờ, trong trắng lộ hồng, những điểm bị tàn nhang đã biến mất, dễ nhìn hơn hẳn. Hiện vương gia gọi cô ấy qua, bảo là dạy cô ấy viết chữ, biết đâu sau này lại trở thành thị thiếp của vương gia thì sao, mình cần phải chú ý hầu hạ.

Đoàn người vừa đi vừa cười nói, nhoáng đã đến cửa phòng.

Trầm Tử Trai nghe Hạ Trọng Phương đến, liền bảo Lục Mộng đưa cô vào, còn những người khác thì đứng bên ngoài.

Vừa vào phòng, Hạ Trọng Phương đã thấy bình hoa mới trong phòng Trầm Tử Trai, là một bình hoa tươi, mùi hoa nhàn nhạt bay vào mũi, nhất thời cô liếc nhìn Trầm Tử Trai, liền quay mặt nhìn lại hoa.

Trầm Tử Trai nói: “Đây là hoa ở nước ngoài mang đến, ngắt bớt rồi cắm bình, hoa này bảy ngày không tàn. Nếu cô thích thì chốc nữa lấy một ít về phòng cắm.”

“Tạ Vương gia!.” Hạ Trọng Phương vội tạ ơn.

Trầm Tử Trai quan sát Hạ Trọng Phương, thấy cô ăn mặc xinh đẹp, cực kì thuận mắt, tiện khen: “Sau này mặc nhiều đồ màu đỏ một chút, nhìn cô rất có sức sống.”

“Vâng.” Hạ Trọng Phương ứng, mặt hơi ráng hồng.

Lục Mộng dọn xong bút mực liền lui xuống, Trầm Tử Trai ngồi vào bàn viết, bảo Hạ Trọng Phương ngồi bên cạnh hắn, đợi cô ngồi xuống mới cười nói: “Hạ cô nương viết thử cho bản vương xem hai chữ đi.”

Hạ Trọng Phương có chút bất ngờ: “Chữ tôi rất xấu, xin Vương gia đừng chê.” Nói xong thì cầm bút lên, viết tên của mình.

“Uhm, thế chữ hơi rời rạc, đuôi chữ hơi thô to.” Tay trái Trầm Tử Trai ấn chỉ, tay phải vòng qua vai Hạ Trọng Phương, cầm tay Hạ Trọng Phương, nâng tay cô cách đó một khoảng viết xuống chữ “Tâm”, tiếp tục lại viết thêm chữ “Can”, mỉm cười hỏi Hạ Trọng Phương, “Hai chữ này đọc là gì?”

“Tâm can*.” Hạ Trọng Phương đọc lên thành tiếng, đột nhiên phát hiện ra cái gì, không khỏi đỏ mặt.

*Tâm can: bảo bối, cục cưng, chỉ người thân yêu nhất. (anh viết chữ bắt chị đọc, mọi người cũng hiểu mức độ tự sướng của anh rồi hén.)

“Ừ!” Trầm Tử Trai cũng lên tiếng, phủ bên tai: “Gọi lại một tiếng cho bản vương nghe đi.”

“Vương gia thật là xấu!” Hạ Trọng Phương không thể không hờn dỗi.

Trầm Tử Trai cười ha ha, lại cầm tay Hạ Trọng Phương, nghiêm chỉnh dạy cho cô viết chữ một lát nữa.

Đang nghiêm túc dạy học thì Phương ngự y đã dẫn người bưng thuốc tới, thấy hai người ôm nhau viết chữ, hắn ho một một tiếng: “Vương gia, nên buông Hạ cô nương ra đi, thời gian không thích hợp để đùa giỡn đâu.”

Trầm Tử Trai đành phải buông Hạ Trọng Phương ra, đứng lên nói: “Mới dạy cho cô ấy viết mười chữ, ngươi đã tới rồi.”

“Thế nào, trách tôi tới nhanh quá à?” Phương ngự y nhìn Trầm Tử Trai một cái: “Làm thầy nghiện rồi sao?”

A, sao nghe trong cách nói của Phương ngự y có mùi ghen tuông nhỉ? Trầm Tử Trai đang định trêu chọc lão Phương thêm tí nữa, thì nghe thấy tiếng nói, thì ra Trầm Ngọc Tiên dẫn theo Qúy Minh Xuân đến.

“Ca ca, hôm nay huynh cảm thấy thế nào?” Trầm Ngộc Tiên vào phòng, thứ cô nhìn trước tiên là sắc mặt của Trầm Tử Trai, thấy hắn tràn trề sinh lực, mới thở phào nói: “Muội nghe đêm qua trên người ca ca nổi lên mấy điểm đỏ, thật là hoảng sợ, may mà nó đã tiêu mất.”

Trầm Tử Trai thoải mái nói với muội muội: “Không sao rồi, muội yên tâm! Muội đã lo liệu mọi sự trong phủ, cũng mệt mỏi, buổi tối không cần sang đây nữa.”

Trầm Ngọc Tiên cười nói: “Không tới sao muội yên tâm được?”

Trong lúc huynh muội bọn họ nói chuyện, Hạ Trọng Phương đã uống thuốc xong, hỏi nhỏ Phương ngự y: “Thuốc hôm nay sao lại có vị khác trước đây vậy?”

Phương ngự y ngẩn ra, cười: “Đắng như thế mà Hạ cô nương cũng nhận ra có vị khác sao?”

Hạ Trọng Phương cũng cười: “Từ nhỏ, lưỡi tôi đã nhạy cảm, có thể phân biệt mùi vị thức hay thuốc đắng, dù thay đổi vị giống nhau đến đâu, tôi cũng nhận ra được.”

“Cái lưỡi dài này của Hạ cô nương có thể làm thí nghiệm được đấy.” Phương ngự y không khỏi cười: “Đáng tiếc là Hạ cô nương không phải nam tử, nếu không, ta cũng rất muốn nhận Hạ cô nương làm môn hạ, là tiểu đồng thử thuốc.” Hắn nói rồi giải thích: “Thuốc này hơi khác trước kia, là thuốc của Vương gia và thuốc thúc sữa cùng sắc chung, Hạ cô nương không cần phải tách thành hai lần uống nữa.”

“Thì ra là như vậy!” Hạ Trọng Phương hiểu ra.

Thấy đã đúng giờ, Phương ngự y đi lên bảo: “Vương gia, tối nay uống sữa, người không được uống quá nhanh hay quá chậm, cũng không được uống quá mạnh.” Kề tai nói nhỏ mấy câu, mới gọi Trầm Ngọc Tiên cùng nhau đi ra ngoài bình phong.

Bên trong yên tĩnh trở lại, Trầm Tử Trai lôi kéo Hạ Trọng Phương, nói nhỏ: “Hạ cô nương, bản vương muốn uống sữa.”

Hạ Trọng Phương không rõ sao trái tim của cô lại căng thẳng đập bùm bùm, xấu hổ còn hơn mấy đêm trước.

Trầm Tử Trai dắt Hạ Trọng Phương ngồi lên giường, nhìn cô cởi giầy, xoay người bước lên, liền bế cô để cô ngồi trên đầu gối của mình, như lời Phương ngự y dặn, không nhanh không chậm cởi cổ áo của Hạ Trọng Phương, không nhanh không chậm cúi đầu xuống lẩm nhẩm chỗ đẫy đà.

Trầm Ngọc Tiên chờ người ở bên ngoài bình phong , chỉ nghe được âm thanh mút sữa nhẹ nhẹ "Tê tê" , cũng không có động tĩnh gì khác, không khỏi hơi kỳ quái.

Lúc này, Hạ Trọng Phương đang giữ đầu Trầm Tử Trai, Trầm Tử Trai mút từng chút từng chút một, toàn thân cô hoi giật giật, một trận tê dại từ chỗ đẫy đà truyền tới toàn thân, cố chịu đựng không phát ra tiếng rên. Tiếng rên, thân thể đã sớm mềm oặt.

Trầm Tử Trai ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, lại tuân thủ một cách nghiêm chỉnh lời dặn của ngự y, tay chân quy củ, nghiêm nghiêm túc túc bú sữa, cũng không dị động.