Ngoại truyện 1.1 Định hôn
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Mùa hè Khai Bình năm thứ tám, nóng hơn năm trước.
Hạ Trọng Phương không chịu nổi khốc liệt trong Kinh thành, nên nói với Trầm Tử Trai: “Hoàng thượng, hiện giờ thời tiết quá nóng, thần thiếp muốn ra ngoài thành nghỉ hè. Đến biệt trang chúng ta nghỉ mát năm ngoái qua mùa hè này, đợi trời thu mát mẻ lại trở về.”
Hiện giờ thiên hạ thái bình, Trầm Tử Trai cũng rảnh rỗi hơn bình thường, cũng có ý xuất cung nghỉ hè, hắn nghe Hạ Trọng Phương nói, cố ý nói: “Phương nương chỉ lo cho bản thân đi hóng mát, không quan tâm trẫm sao?”
Hạ Trọng Phương bật cười nói: “Đã là lão phu thê, Hoàng thượng còn như vậy?”
Trầm Tử Trai kéo Hạ Trọng Phương lại, nhìn kỹ nàng nói: “Nào có già? Phương nương của trẫm năm sau xinh đẹp hơn năm trước! Nhìn xem, giờ đã ba mươi bảy tuổi rồi, nhưng nhìn nhiều nhất hai mươi lăm tuổi.”
“Hoàng thượng đừng nhắc đến số tuổi của thần thiếp, nhắc tới, sẽ đau lòng!” Hạ Trọng Phương liếc Trầm Tử Trai, thở dài nói: “Già rồi, nhi tử cũng sắp thành thân rồi, có thể uống trà của nàng dâu!”
Nhắc tới trà nàng dâu, Trầm Tử Trai cười nói: “Minh Hiền và Nhân nương vốn chung đụng rất tốt, từ lúc đính hôn, ngược lại lạnh nhạt, không biết có ý định gì?”
Đầu năm nay, Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương làm chủ, đã định Phương Nhân làm Thái tử phi, chuẩn bị cuối năm để cho con bé thành thân với Thái tử Trầm Minh Hiền.
Nghe lời Trầm Tử Trai nói, Hạ Trọng Phương cười nói: “Hai đứa đây là xấu hổ, cố ý tránh đối phương, thật ra thì cũng âm thầm để ý đối phương!”
Thẩm Tử Trai nói: “Vậy thì tốt, trẫm còn sợ bọn chúng không thích đính hôn!”
Hạ Trọng Phương nói: “Minh Hiền cũng tốt, Nhân nương cũng tốt, đều có chủ tính, nếu không vui lòng, đã sớm có ý từ chối, sao chờ chúng ta sắp xếp?”
Kể từ sau khi Trầm Tử Trai đăng vị, cũng coi như mọi chuyện hài lòng rồi, vả lại xuống triều trở về hậu cung, Hạ Trọng Phương lại hầu hạ thỏa đáng, càng không cần phiền chuyện tranh giành hậu cung, trong bụng cũng cho rằng, mình tuy là Hoàng đế, chỉ cưới một thê cũng có chỗ tốt. Vả lại hai nhi một nữ đều xuất sắc, tình nghĩa ba đứa lại dày, không giống thế hệ phụ thân, bởi vì mẫu thân khác biệt, đấu người chết ta sống, không có chút tình huynh đệ.
Hắn cảm thấy tự đắc, càng sủng ái Hạ Trọng Phương. Cũng khá rộng lượng với hai nhi một nữ, không yêu cầu nghiêm khắc như phụ thân hắn năm đó.
Nhưng càng như thế, hai nhi một nữ càng yêu cầu bản thân nghiêm khắc, cũng không phiền hắn quan tâm. Về phần Thái tử Trầm Minh Hiền, võ công học từ Lữ Bát Nương, về phương diện học vấn, lại học từ Giản Thái phó, chân chính là nhân vật văn võ song toàn. Còn bởi vì Giản Thái phó cáo lão, không làm Thái phó trong cung nữa, hắn vẫn còn ra ngoài học một năm mới về, nói thuận đường mở mang thế đời, dò xét nỗi khổ dân gian.
Quay chung quanh Trầm Minh Hiền, có một nhóm người Mạnh An Chí, Vi Kỳ, Phương Thế Sơ, cả đám thiếu niên lang đều là nhân vật xuất sắc, khiến cho Trầm Tử Trai vô cùng yên tâm.
Cũng bởi vì Trầm Minh Hiền vô cùng xuất sắc, về việc hôn sự, cũng có chút chọn lựa, dõi mắt Kinh thành, không có mấy nữ nhân có thể lọt vào mắt hắn.
Vẫn là Hạ Trọng Phương nghĩ tới khi trước nói đùa với Lữ Bát Nương, nói muốn gả Phương Nhân cho Trầm Minh Hiền, vả lại Trầm Minh Hiền và Phương Nhân chơi đùa từ nhỏ đến lớn, cũng có chút tình cảm, thử dò xét Thẩm Minh Triết một phen.
Trầm Minh Hiền nghe rõ ý tứ của Hạ Trọng Phương nói: “Chuyện hôn sự này, a nương làm chủ là được rồi!”
Hạ Trọng Phương nghe được lời này, nhất thời cũng biết Trầm Minh Hiền trúng ý Phương Nhân rồi.
Lại nói cũng đúng, tướng mạo Phương Nhân xinh đẹp tuyệt trần, cũng học võ công chỗ Lữ Bát Nương, lại học chút y thuật chỗ Phương Ngự y, là tài nữ nổi danh trong ngoài Kinh thành! Không biết bao nhiêu người muốn cầu hôn con bé, Trầm Minh Hiền thích con bé cũng không kỳ quái.
Trải qua mấy ngày, Hạ Trọng Phương cũng nói chuyện này với Lữ Bát Nương.
Lữ Bát Nương chớp mắt nói: “Minh Hiền là đồ đệ một tay ta dạy dỗ, tính cách như thế nào, ta hiểu biết rõ. Hắn muốn cưới Nhân nương, ta vô cùng đồng ý. Nhưng chỉ sợ Nhân nương có chủ ý của bản thân, không để cho ta làm chủ.”
Hạ Trọng Phương nói: “Nam nữ lớn, cũng không theo nương sao?”
Lữ Bát Nương cười nói: “Để ta hỏi thẳng con bé đi! Con bé chịu, chúng ta thành thân gia rồi.”
Tới khuya, Lữ Bát Nương quả thật đi hỏi Phương Nhân.
Trong lòng Phương Nhân thật ra bằng lòng, nhưng trong miệng lại nói: “Nghe nói con còn chưa ra đời, a nương đã tặng con cho người rồi, giờ còn hỏi cái gì nữa?”
Lữ Bát Nương ngẩn ra, đợi định thần lại, không khỏi cười mắng: “Bằng lòng thì nói bằng lòng, lại cứ thích nói chuyện vòng vèo, bắt nạt a nương sao?”
Phương Nhân nhào lên người Lữ Bát Nương, làm nũng nói: “Con một nương tử tốt, a nương không trân trọng, còn chưa ra đời đã tặng cho người, còn chưa so đo với nương đâu, nương còn đổ cho con?”
“Được rồi được rồi, tất cả đều là lỗi của nương!” Lữ Bát Nương sợ Phương Nhân rồi, kéo con bé ngồi thẳng, chính thức hỏi: “Thật sự bằng lòng sao? Thật sự bằng lòng nương sẽ đồng ý với Hoàng hậu nương nương, cho các con đính hôn.”
Phương Nhân đỏ mặt nói: “Không đồng ý con tán gẫu với nương nhiều như vậy làm gì?” Nói xong chạy.
Lữ Bát Nương không khỏi cười ha ha.
Không bao lâu, Phương Nhân đã đính hôn với Trầm Minh Hiền.
Chỉ có điều sau khi hai người đính hôn, lại không thân thiết như lúc trước, mỗi lần đều tránh né đối phương.
Giờ nghe được Hạ Trọng Phương nói, Trầm Tử Trai nói: “Lúc này chúng ta đến biệt trang nghỉ hè, mang mấy đứa theo! Cuối năm sẽ phải thành thân, cũng thân thiện một chút.”
Hạ Trọng Phương đương nhiên đồng ý.
Trầm Minh Hiền và Phương Nhân nghe được muốn dẫn bọn họ cùng đến biệt trang nghỉ hè, cũng âm thầm vui mừng, nhưng mặt ngoài vẫn làm thinh, giả bộ bị ép buộc đi.
Ngược lại đám người Mạnh An Chí sảng khoái, vừa nghe được đi nghỉ hè, lập tức ra sức vỗ tay tán thành.
Chính là Vi Kỳ, bởi vì thầm mến Trầm Minh Tuệ, nghe được lúc này Trầm Minh Tuệ cũng đi nghỉ hè, trong lòng kích động, chỉ mong chờ có được cơ hội lấy lòng Trầm Minh Tuệ.
Về phần nhóm người Trầm Minh Hòa và Phương Thế Sơ, nghe được cả đám thiếu niên lang đều muốn đi, dĩ nhiên cũng không thể rơi lại phía sau.
Đợi qua tết Đoan Ngọ, Trầm Tử Trai bố trí xong tất cả chuyện trong triều, dẫn theo Hạ Trọng Phương và một đám người khởi hành đến biệt trang ngoài thành.
Người ở biệt trang đã sớm bố trí thỏa đáng, đợi đám người Trầm Tử Trai tới, vội đón vào, khẩn trương hầu hạ.
Trầm Tử Trai vốn cũng sợ nóng, tới biệt trang, mát mẻ thoải mái, tâm tình đương nhiên tốt, sớm muộn gì cũng cười cười nói nói với Hạ Trọng Phương, tới tối lại làm hai vị tiên sinh bố trí chút bài học, cũng để cho các thiếu niên giết thời gian qua một mùa hè.
Lại có nội thị mang đến hai con mèo một trắng một đen tới đây, nói là người nước Vân La tiến cống, mèo nhỏ đen trắng tròn vo thật đáng yêu, mọi người đều thích.
Trầm Minh Hiền cũng thích ôm mèo nhỏ cho ăn.
Một ngày kia, Phương Nhân thấy Trầm Minh Hiền đang đút mèo nhỏ ăn, không biến sắc cướp lấy mèo nhỏ trong tay hắn, lại nói: “Không phải tối hôm qua tìm tranh vẽ sao? Tranh vẽ rớt dưới giường rồi, tìm dưới gầm giường ấy!”
Trầm Minh Hiền vốn bình tĩnh, nghe được những lời này, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Nàng, nàng sao biết được bản Thái tử làm rớt tranh vẽ rồi chứ? Tranh kia là xuân cung đồ ngầm xem! Đây không phải do cuối năm thành thân rồi, định quan sát trước, đến lúc đó không khiến nàng chịu khổ sao?
Trầm Minh Hiền cực kỳ rối rắm, chẳng lẽ tối hôm qua nàng leo cửa rình trộm bản Thái tử rồi hả?
Ngoại truyện 1.2: Thú ngữ
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Sau trưa ngày hôm đó, hai con mèo nhỏ một đen một trắng lăn lộn đùa giỡn ở trên bậc thang.
“Biết không, Thái tử điện hạ lại tự sờ soạng!”
“Cởi xiêm áo sao?”
“Cởi, còn ban thưởng cho ta một miếng ăn ngon đó.”
“Đồ đâu? Chia cho ta một chút được không?”
“Meo meo, ăn cướp mà!”
Phương Nhân đứng trên bậc cầu thang nghe được hai con mèo nhỏ nói chuyện với nhau, mũi thon từ từ nhíu lại, chân mày cũng nhíu, nâng cằm suy nghĩ: Thái tử điện hạ cởi xiêm áo tự sờ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì đây?
Ban đầu khi Phương Nhân biết hiểu chuyện, đã thích nằm dưới đất trêu chọc mèo mèo chó chó, hình như có lời muốn trao đổi.
Lữ Bát Nương phát hiện sở thích của nữ nhi, rất kỳ quái, mới ban đầu còn không để ý trong lòng. Cho đến một ngày, Phương Nhân nói cho Lữ Bát Nương: “A nương, bên hành cung * tây có người đánh nhau.”
(*) hành cung: Ngoài cung điện vua ở trong Kinh thành, ngoài ra còn chỉ chỗ ở của vua khi đi vi hành.
Lữ Bát Nương ngạc nhiên, chỗ họ ở, cách hành cung phía tây tương đối xa, chính là bên đó có người đánh nhau, chính bà còn chưa biết, Phương Nhân nho nhỏ biết như thế nào?
Lữ Bát Nương hỏi: “Là ai nói cho con?”
Phương Nhân chỉ con chó nhỏ đang nhảy nhót ở dưới đất nói: “Nó mới đi từ hành cung phía tây lại, nó nói.”
Lữ Bát Nương lấy làm kỳ, lại để Phương Nhân trao đổi với con chó nhỏ, để con chó nhỏ nói ra tình huống đánh nhau cụ thể.
Một lát sau, Lữ Bát Nương cho người đi hỏi thăm sự kiện đánh nhau ở hành cung phía tây, quả nhiên không hề khác Phương Nhân nói.
Lại nghiệm chứng vài chuyện, lúc này Lữ Bát Nương mới tin chắc Phương Nhân nghe hiểu được tiếng mèo tiếng chó, hoặc là nói, nghe hiểu được ý tứ bọn chúng biểu đạt.
Lúc này, Lữ Bát Nương cũng có kinh hoảng nho nhỏ, kéo Phương Nhân đi gặp Phương Ngự y nói chuyện.
Phương Ngự y ngạc nhiên, đầu tiên không thể tin được chuyện như vậy, đợi đến khi chứng thực được Phương Nhân quả thật nghe hiểu được tiếng mèo chó nói, cũng đổ mồ hôi hột. Hễ vật khác thường, sẽ nảy sinh mầm tai vạ!
Phương Ngự y nghiêm mặt, nghiêm túc liên tục dặn dò Lữ Bát Nương và Phương Nhân, trừ hắn ra, vạn lần không thể để cho người khác biết chuyện này, để tránh đưa tới tai họa.
Lữ Bát Nương và Phương Nhân thấy Phương Ngự y trịnh trọng, cũng biết tình thế nghiêm trọng, vội đáp ứng.
Sau đó, Phương Ngự y điều tra thân thế của Lữ Bát Nương, lúc này mới phát hiện ra, Lữ Bát Nương có lai lịch bí ẩn.
Thì ra tổ tiên của Lữ Bát Nương có họ kép Công Trị, tên Trường. Bởi vì Công Trị Trường nghe hiểu được tiếng thú vật, mặc dù khiến cho người ta tránh khỏi mấy trận thiên tai, nhưng vì vậy mà bị người ta coi là yêu nghiệt, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm. Trước khi chết, dặn dò con cháu: “Đời sau nếu có người thông hiểu tiếng thú vật, giữ bí mật.”
Sau khi Công Trị Trường chết, con cháu của lão người này tiếp nối người kia tử vong thần bí, chỉ còn lại một đứa cháu gái bị câm lưu lạc bên ngoài. Chi thứ của Lữ Bát Nương, chính là đời sau của đứa cháu gái câm này.
Sau khi Phương Ngự y tra được thân thế của Lữ Bát Nương, không khỏi thở thật dài, càng thêm trịnh trọng dặn dò mẫu nữ các nàng, vạn lần không thể để cho người biết các nàng là đời sau của Công Trị Trường, càng không thể cho người ta biết Phương Nhân hiểu biết tiếng thú vật.
Quá trưa như thế, sau khi Phương Nhân tỉnh ngủ ra ngoài đi dạo, không ngờ lại nghe được đoạn đối thoại của hai con mèo nhỏ, nói Thái tử điện hạ Trầm Minh Hiền đang tự sướng, cũng chính là sờ thân thể mình gì đó, nàng đương nhiên nghe được.
Dù sao nàng cũng là nữ hài tử, trời sinh thích bát quái, vào lúc này nghe mèo trắng nhỏ nói “Chuyện trong phòng” của Trầm Minh Hiền, không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ, nhìn ngó chung quanh không bóng người, lại gần mèo trắng, tập trung tư tưởng, gãi gãi, cười hì hì hỏi: “Thái tử điện hạ thật sự sờ soạng?”
Một đôi mèo nhỏ mấy ngày này chung đụng với Phương Nhân: “Trò chuyện với nhau thật vui”, chính là chuyện tranh vẽ của Trầm Minh Hiền rơi dưới giường, cũng do bọn chúng nói cho Phương Nhân. Lần này nghe Phương Nhân hỏi, mèo trắng nhỏ “Meo meo” kêu lên vài tiếng.
Phương Nhân nghe rõ ý tứ của mèo trắng, không khỏi hít một hơi lạnh: “Thái tử điện hạ kéo ngươi vào ngực, lúc sờ ngươi, lúc sờ bản thân, sờ ngươi xong rồi cho ngươi một miếng ăn ngon?”
Ôi chao ôi, có cần bỉ ổi như vậy không?
“Suỵt, chuyện này ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết!” Phương Nhân giơ ngón tay giữa lên chỉ chỉ mèo nhỏ nói, vừa nói xong không khỏi cười: “A, ngoại trừ ta ra, còn có ai nghe hiểu lời các ngươi?”
“Thái tử điện hạ đến rồi!” Mèo đen nhỏ rất nhạy bén, kêu lên nhảy vào trong ngực Phương Nhân, kêu lên vài tiếng “Meo meo” ra phía sau lưng nàng.
Phương Nhân vừa quay đầu lại, thấy được Trầm Minh Hiền từ xa xa tới, vội che miệng lui sang bên cạnh.
Kể từ sau khi Trầm Minh Hiền đính hôn với Phương Nhân, giả bộ nghiêm túc đủ kiểu, muốn lấy khí thế áp chế Phương Nhân, không để cho nàng càn rỡ bên cạnh mình, hiện Phương Nhân tránh hắn, hắn cũng giả bộ, không chào hỏi Phương Nhân, chỉ sải bước lướt qua Phương Nhân, sau khi đi mấy bước, chợt dừng bước, xoay đầu lại, nhìn Phương Nhân nói: “Tiểu Hắc chịu cho nàng ôm?”
Cái gì? Phương Nhân ngây ngốc, lúc sau mới lấy lại tinh thần. Mèo đen nhỏ bình thường thật sự không thích ai ôm nó, chứ đừng nói chi tới là tự động nhảy lên ngực người khác.
Phương Nhân liếc nhìn Trầm Minh Hiền, thấy hắn mày tuấn mắt tinh, thật sự có vẻ hời hợt. Không khỏi nói thầm: Thái tử điện hạ có kỳ quái, thích ở trong phòng cởi xiêm áo, ôm mèo nhỏ sờ tới sờ lui, không biết có tật xấu gì? Có cần hỏi thăm, giúp hắn chữa bệnh không?
Phương Nhân không đáp lời, Trầm Minh Hiền cất cao giọng: “Này, hỏi nàng đấy?”
Phương Nhân phục hồi tinh thần lại, đáp: “Thái tử điện hạ không thấy sao?”
Mèo đen nhỏ vùi trong ngực Phương Nhân, “Meo meo” nói: “Thái tử điện hạ ghen, không thích ngươi ôm ta!”
Biết hắn ghen, ngươi còn vùi ở trong lòng ta không chịu đi xuống? Phương Nhân lắc lắc tay, định thả mèo đen nhỏ dưới đất, bất đắc dĩ hai móng mèo đen nhỏ bấu thật chặt trên cánh tay nàng, nàng sợ vuốt mèo cào rách ống tay áo, cũng không dám dùng sức, miệng nói: “Bẩm Thái tử điện hạ, nó không chịu đi xuống.”
Không phải do ta muốn ôm nó, là nó cứ kiên quyết bám lấy trên người ta! Phương Nhân trừng mèo đen nhỏ, dùng tiếng nói chỉ mèo đen nhỏ mới hiểu nỉ non: “Mau chui vào trong ngực Thái tử điện hạ đi, không chừng hắn cũng sẽ thưởng cho mi món ăn ngon gì đó.”
“Meo meo!” Lỗ mũi mèo đen nhỏ phun ra khí nóng: “Tiểu Bạch bị sờ soạng một lần, còn bị nhổ ít lông, chỉ vì một chút ăn. Tiểu Hắc ta, khinh thường đi làm.”
Một con mèo đen nhỏ, làm gì mà có cốt khí như vậy? Phương Nhân trợn mắt há hốc mồm.
Trầm Minh Hiền nhìn Phương Nhân ôm mèo đen nhỏ thân thiết nói thầm, nhướn mày, khoát tay, nhanh như tia chớp túm được lỗ tai của mèo đen nhỏ, giơ mèo đen nhỏ lên trước mắt, ngón tay đảo một cái, mu bàn tay từ đỉnh đầu mèo đen nhỏ chuyển qua lưng bụng, “Vèo” một tiếng, lực lớn ném mèo đen nhỏ lên giữa không trung.
“Meo...” Mèo đen nhỏ sống an nhàn sung sướng, cực ít bị hoảng hốt, lần này không khỏi meo meo gọi, cầu Phương Nhân cứu mạng.
Phương Nhân giật mình, không tự chủ chìa tay ra, chuẩn bị đón lấy mèo đen nhỏ ở giữa không trung, không ngờ nàng hoảng hốt, quên bên cạnh là bậc thang, bước hụt một cái, cả người té xuống.
Trầm Minh Hiền đưa tay, đã ôm ngang hông Phương Nhân, ôm nàng vào trước ngực, một tay khác đón được mèo đen nhỏ, để mèo đen nhỏ xuống đất, lúc này mới nhìn về phía Phương Nhân.
Phương Nhân cũng kinh ngạc nhìn Trầm Minh Hiền, trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, đã đỏ mặt, ngây ngốc đứng đó, tránh khỏi ngực Trầm Minh Hiền, lui về sau một bước, chạy như bay mất.
Trầm Minh Hiền đứng tại chỗ một lúc lâu, nhìn thấy không có ai, đưa bàn tay lên chóp mũi, nhẹ nhàng khẽ ngửi, lẩm bẩm: “Trên người nàng thơm quá!”