Thịnh Sủng

Chương 124




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Nhìn sắc trời sắp tối, mấy người giữ cửa Tề Vương phủ vội vàng thắp đèn lồng, vừa nhỏ giọng thảo luận, “Không biết tối nay Vương gia có trở về phủ không.”

“Haizzz, chất nữ ta là người hầu trong viện, nói Vương phi dặn bảo người chuẩn bị rượu và thức ăn Vương gia thích, như vậy, tối nay Vương gia chắc chắn sẽ về.”

“Chất nữ của ngươi có phúc lớn, lại có thể lẫn vào làm người hầu trong nội viện.”

“Tất nhiên, chất nữ ta và Tiền ma ma có giao tình, tất nhiên không giống người khác.”

“Chất nữ ngươi có dung mạo xuất sắc, nếu có thể đi tới bên cạnh Vương phi làm nha đầu, đó mới kêu đắc ý.”

“Tất cả bên cạnh Vương phi đều là đắc lực, chất nữ ta làm sao mà chen lấn lên được?”

“Không phải nói rất nhanh sẽ nạp phi sao, đến lúc đó có thể làm người hầu bên cạnh trắc phi, cũng vinh quang vậy.”

“Haizzz, người khác truyền đi thật lợi hại, vẫn nói Vương gia muốn nạp trắc phi gì đó, chất nữ của ta cũng không tán thành nói như vậy. Theo con bé nói, Vương gia và Vương phi ân ái khác thường, Vương gia càng thêm không cách xa được Vương phi, nhất định sẽ không nạp trắc phi. Lúc trước Hoàng thượng định ban trắc phi cho, không phải cũng từ chối sao?”

Một cửa sổ trong viện Vương phủ mở ra, Hạ Trọng Phương đứng trước cửa sổ ngắm nhìn sắc trời, cười nói mấy câu. Linh Chi vội vàng lấy áo khoác khoác lên người nàng, lại bưng trà lên, nói đùa: “Vương gia chỉ ra cửa mấy canh giờ, Vương phi lại nhớ nhung thành như vậy rồi hả?”

Hạ Trọng Phương phì cười: “Ai nhớ nhung hắn rồi hả? Chỉ có điều hoa nở bên cửa sổ rất đẹp, nhìn vài lần thôi!”

Linh Chi nhìn bốn bề vắng lặng, liền lặng lẽ hỏi “Trong phủ truyền đi lợi hại, đều nói Vương gia muốn nạp Chân nương làm trắc phi, Vương phi người xem?”

Hạ Trọng Phương nói: “Truyền đi càng lợi hại, Chân nương tử lại càng mau gả cho người khác.”

Vừa nói chuyện, người báo Trầm Tử Trai trở lại, Hạ Trọng Phượng vội ra ngoài cửa nghênh đón.

Linh Chi dâng trà cho Trầm Tử Trai, thấy phu thê bọn họ có lời muốn nói, phúc thân, lui xuống.

Trầm Tử Trai nắm tay Hạ Trọng Phương, cười nói: “Đã xin La đạo trưởng phê bát tự, lúc phê bát tự thì có một tiểu cung nữ ở ngoài cửa nghe lén. Sau đó, tiểu cung nữ này đương nhiên sẽ tuyên truyền ra, nói bổn Vương mang bát tự cô sát, chỉ có thể cưới Phương nương mang bát tự canh giờ này, nếu cưới người khác, sẽ mang tai họa cho nương tử đó, khắc chết nàng ta không nói, còn có thể khắc gia tộc nàng ta. Bổn Vương tin, sau khi tin tức này truyền ra, sẽ không có nương tử nào có tâm tư với bổn Vương.”

Trầm Tử Trai biết, hiện giờ người trong cung, còn lưu lại tai mắt của Tứ Vương gia, hành động phê bát tự này, với hắn mà nói, vốn vì tuyên truyền ra. Nhưng người bên Tứ Vương gia mà nói, lại cho rằng đây là bí mật của hắn, là nhược điểm.

Phê bát tự này, nếu truyền tới bên tai Cảnh Tông Hoàng đế, nói không chừng Cảnh Tông Hoàng đế sẽ do dự chuyện phong Hoàng Thái tôn. Những năm này nước Cảnh truyền thừa, sao có thể truyền ngôi vị Hoàng đế cho một vị Vương gia mang bát tự cô sát, chỉ có thể kết hôn với một chính phi?

Về phía Trầm Tử Trai, thật ra cũng muốn để cho tiểu cung nữ này truyền luận bàn về bát tự ra, cắt đứt tất cả ý niệm muốn trèo cành cây cao của nương tử các phủ. Một mặt khác, muốn theo tiểu cung nữ, kéo ra theo vài thị vệ và cung nữ theo sau nàng ta, một lần diệt trừ tai mắt mà Tứ Vương gia bố trí trong cung.

Hạ Trọng Phương biết kế hoạch của Trầm Tử Trai, chỉ có điều còn lo lắng, nhỏ giọng nói: “Lỡ như Hoàng thượng nghe được những lời này, chính xác sẽ do dự với chuyện phong Hoàng Thái tôn thì làm sao?”

Trầm Tử Trai nói: “Phương nương, Hoàng tổ phụ luôn luôn anh minh, không phải dễ dàng lừa gạt. Hơn nữa, chuyện này còn có La đạo trưởng lo làm toàn vẹn, giải thích ở trước mặt Hoàng tổ phụ đấy.”

Trầm Tử Trai nói xong, vuốt ve chân mày nhíu chặt của Hạ Trọng Phương, nhỏ giọng nói: “La đạo trưởng tính toán cho, tuy vô cùng thần kỳ, nhưng Hoàng tổ phụ chưa chắc tin hết. Thời niên thiếu, Hoàng tổ phụ là người từng chiến đấu trên chiến trường, cũng không phải đặc biệt bị mê hoặc đạo này. Hoàng tổ phụ đã từng nói với bổn Vương, ba phần trời đã định trước, bảy phần dựa vào đánh liều. Tuy là chuyện đã nhất định, nhưng nếu không ra sức tranh thủ, thì cũng có không có khả năng có được. Còn không phải là thứ trong số mệnh, cho dù ra sức tranh thủ, cũng không có thể lấy được.”

Hạ Trọng Phương nhìn Trầm Tử Trai nói: “Vương gia nói rằng, chuyện phong Hoàng thái tôn này, chỉ cần vạch kế hoạch tốt, vẫn không thành vấn đề? Bản thân chúng ta muốn làm một đôi một cặp đời này, chỉ cần mưu cầu tốt, đều có thể làm?”

Trầm Tử Trai cười một tiếng, cặp mắt sáng quắc, nhìn Hạ Trọng Phương nói: “Phương nương càng ngày càng thông tuệ rồi!”

Hạ Trọng Phương khẽ lườm hắn một cái, trong đầu hiện lên lúc đó Trầm Tử Trai đăng ngôi vị Hoàng đế, cả hậu cung chỉ có một mình nàng một người chính cung nương nương, cảnh tượng cung điện trống không còn lại, không khỏi hoảng hốt.

Trầm Tử Trai không biết làm sao, đã đoán ra được ý tưởng của nàng, cúi sát lỗ tai: “Sợ đến lúc đó hậu cung trống rỗng nha? Chuyện này không thành vấn đề, sinh nhiều thêm vài hài tử, bọn nhỏ chạy đùa giỡn khắp nơi, cũng sẽ náo nhiệt.”

Hạ Trọng Phương đẩy Trầm Tử Trai một phát, sẵng giọng: “Vương gia đây là học được khuy tâm thuật *? Ngay cả thiếp nghĩ cái gì cũng biết cả rồi.”

(*) Khuy tâm thuật: Khuy = dòm ngó, nhìn trộm. Khuy tâm thuật – thuật nhìn trộm suy nghĩ

Trầm Tử Trai cười nói: “Đây là yêu nàng sâu vô cùng, mới có thể biết được nàng đăm chiêu suy nghĩ gì.”

Hạ Trọng Phương đỏ mặt lên, cúi đầu xuống, trái tim nhảy loạn, còn xấu hổ hơn lúc mới đầu gặp gỡ Trầm Tử Trai.

Trầm Tử Trai nâng mặt nàng lên, hôn lên gò má nàng một cái, dần dần dời xuống môi đỏ mọng, ôm chặt eo nàng, hai người áp sát vào nhau.

Qua vài ngày nữa, quả nhiên có lời đồn đại ra ngoài, đều nói Trầm Tử Trai mang bát tự cô sát, bởi vậy năm xưa mới nhiều bệnh tai họa, sau đó cưới được Hạ Trọng Phương nương tử có bát tự bậc này, giúp hắn cản đi vận hung, thân mình mới dần chuyển biến tốt đẹp. Trừ phi có bát tự canh giờ giống như Hạ Trọng Phương, mới có thể gả cho Trầm Tử Trai, nếu không, gả cho sẽ mang đến tai họa cho mình và gia tộc, v.v...

Lời đồn đại vừa ra tới, tất cả cáo mệnh phu nhân các phủ có kẻ tin tưởng, đều hít một hơi khí lạnh, âm thầm kêu may mắn không đẩy nữ nhi hoặc chất nữ vào trong hố lửa, lại đột nhiên hiểu ra vì sao Trầm Tử Trai chỉ cưới một người là Hạ Trọng Phương, lại không có suy nghĩ khác.

Người không tin, lại cho rằng đây là lời đồn đại, là người có tâm muốn vu hãm cho Trầm Tử Trai, khiến cho hắn bỏ lỡ vị trí Hoàng thái tôn. Tại thời điểm này, cũng không thể đẩy nữ nhi hoặc chất nữ đi làm trắc phi.

Một phía khác, Tô Ngọc Diệp đã cố ý đi gặp Vi Thanh Mi, cùng thương lượng chuyện chọn nhà hôn phu cho Vi Thiên Chân.

Tô Ngọc Diệp cũng sảng khoái, nói thẳng: “Chân nương đang tuổi hoa, ở Vương phủ như vậy, khó trách có người muốn truyền ra lời ong tiếng ve, luôn cho rằng Vi gia mượn Chân nương, vững vàng trèo một chỗ cùng Vương gia. Không biết rằng, phu nhân là người Vi gia, là nhạc mẫu của Vương gia, hai nhà đã sớm dính dáng chặt chẽ, kia còn cần Chân nương đi bám vào? Vả lại Vương phi và Vương gia ân ái, không phải người ngoài có thể nhúng tay vào hay sao? Bây giờ cũng nhanh chóng tìm một nhà khá giả cho Chân nương, để cho nàng ấy ra ngoài, cũng sẽ phá lời đồn.”

Vi Thanh Mi cũng nói: “Chân nương là một nữ hài tốt, đương nhiên muốn tìm một hộ trong sạch cho nàng ấy. Chỉ tiếc hiện nay có lời đồn, còn là lời đồn sinh sôi lên rồi, lại tìm cho nàng ấy, tránh khỏi có người có lòng nhân cơ hội nâng cao mình, đè ép Chân nương.”

Tô Ngọc Diệp cũng nghĩ như thế, nên thương nghị mấy câu với Vi Thanh Mi, lúc này mới cáo từ.

Chỗ Vi Thiên Chân, nghe được lời đồn đại ở phòng ngoài, mặc dù nửa tin nửa ngờ, nhưng hiểu được, trong thời gian ngắn hạn, Trầm Tử Trai sẽ không nạp trắc phi rồi. Cho dù là chính phi hay là trắc phi, nàng đều vô vọng. Đợi đến khi Tô Ngọc Diệp đến dò xét thì nàng đỏ mặt: “Chuyện hôn sự của muội, làm phiền tẩu tử và cô cô, bản thân muội không có chủ ý gì.”

Tô Ngọc Diệp vốn lo lắng Vi Thiên Chân có chủ ý gì với Trầm Tử Trai, nghe được lời của nàng ấy, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Đã bàn luận qua với cô cô muội, nói tháng chín nghị thân tốt nhất, đến lúc đó thả lời đồn ra ngoài, chọn mối hôn sự tốt cho muội! Yên tâm, chọn được người tốt, sẽ gọi muội đến nhìn, chính muội hài lòng, mới có thể chọn.”

Vi Thiên Chân cũng thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy, bản thân vẫn có thể chọn.

Lại nói chỗ Trầm Tử Trai, mấy ngày nay chú ý mật thiết tiểu cung nữ này, rốt cuộc tìm được ngọn nguồn, lôi ra mấy đại cung nữ và nội thị sau lưng nàng ta, một lần tìm ra ngoài. Để cho người ta bắt, trói toàn bộ bọn chúng đến trước mặt Cảnh Tông Hoàng đế.

Nhân chứng vật chứng đều ở đây, không cho phép bọn họ chống chế rồi.

Cảnh Tông Hoàng đế thấy một kẻ trong đó là cung nữ, thậm chí đang hầu hạ trong điện Dưỡng Tâm, không khỏi sợ hãi mà kinh sợ. Tay lão tứ, kéo cũng quá dài rồi!

Từ trong cung ra ngoài, trong lòng Trầm Tử Trai khoan khoái không ít, lúc này đào ra được tai mắt của tứ Vương gia ở trong cung, đến đây, kẻ nằm vùng mai phục trong kinh thành của Tứ Vương gia, hẳn đã bài trừ không sai biệt rồi, mình có thể ngủ một giấc yên ổn rồi.

Hai vị sư gia nghe nói Trầm Tử Trai trở lại, tất nhiên cầu kiến.

Trầm Tử Trai gặp bọn họ, nói rõ chuyện xảy ra trong cung, cười nói: “Lần này, Hoàng thượng sẽ không dung túng cho tứ Vương gia.”

Kiều Thiệu Nguyên nói: “Nhưng Hoàng thượng vẫn sủng ái Tứ Vương gia, lần trước đã chứng kiến tứ Vương gia hạ độc thủ với Vương gia, hắn vẫn tránh được một kiếp, lần này, Hoàng thượng cũng sẽ không hết sức hạ độc thủ.”

Trầm Tử Trai nói: “Hoàng tổ phụ là người bậc nào? Dám vươn tay đến điện Dưỡng Tâm, đưa tới bên cạnh ngài, ngài sẽ không dễ dàng tha thứ nữa.”

Quả nhiên, qua vài ngày sau, trong cung phát ra ý chỉ, hạn chế các vị Vương gia nuôi binh riêng ở đất phong, không được vượt qua năm trăm người. Vả lại tất cả các Vương gia có nhi tử trưởng thành thành hôn rồi, đều phải phân một phần đất phong cho nhi tử, để nhi tử thừa tước vị, có bao nhiêu nhi tử, thì chia đất phong thành bấy nhiêu phần.

Phân đất phong hầu vừa ra, tất cả các phủ bàn luận ầm ĩ.

Trầm Tử Trai và Vương Tinh Huy nói: “Nhận được phân đất phong hầu thì cao hứng nhất, chính là thứ tử Vương gia và nhóm thứ tử rồi, về sau có thể được chia đất phong. Mất hứng, tất nhiên là Vương gia và trưởng tử.”

Vương Tinh Huy nói: “Hoàng thượng nhạy bén, lệnh này vừa ra, rõ ràng là vinh hạnh đặc biệt, nhưng thực tế sâu sắc là chia mỏng quyền lực đất phong. Vả lại coi như Vương gia còn tại thế, chỉ cần nhi tử hắn đã trưởng thành, thì phải phân đất phong ra, đây là cắt thịt của hắn đó! Tứ Vương gia có tổng cộng ba nhi tử, hai đã đón dâu, nhận được ý chỉ này tự phải phân một phần đất phong cho các nhi tử. Các nhi tử đấu một trận, đầu hắn to ra,cũng không kịp chuyện bên Kinh thành này rồi.”

Trầm Tử Trai nói: “Dạ, hành động lần này của Hoàng tổ phụ chính là thanh trừ uy hiếp cho bổn Vương. Tứ Vương gia nuôi binh ít đi, quyền lực đất phong chia mỏng, sẽ không gây ra sóng gió gì.”

Vương Tinh Huy nói: “Hoàng thượng anh minh!”

Ngay sau đó, Cảnh Tông Hoàng đế đang nói chuyện với La đạo trưởng, tức giận nói: “Tử Trai này cái gì cũng tốt, chính là quá mê muội nữ nhân kia. Vì nữ nhân kia, đã làm đến tình trạng gì rồi hả? Trẫm cũng định nhanh chóng phong hắn làm Hoàng thái tôn, nhưng trong lòng trong mắt hắn, chỉ có nữ nhân kia, nào có để ý đến vị trí Hoàng thái tôn kia?”

La đạo trưởng ướm thử nói: “Tề Vương đây là có tình có nghĩa!”

Cảnh Tông Hoàng đế hừ một tiếng: “Trẫm cứ kéo dài, không vội phong Hoàng thái tôn, xem hắn có thể có tình có nghĩa đến khi nào?”