Hôm nay khi trở về phủ, Hạ Trọng Phương hỏi Trầm Tử Trai về chuyện câu chuyện kia.
Trầm Tử Trai nói: "Kịch bản là do Kiều sư gia và La sư gia viết, hiện đã in thành sách đưa đến những quán trà, tiểu lâu náo nhiệt ở kinh thành, để mấy thuyết thư tiên sinh dựa theo đó mà kể chuyện, những chuyện trước kia mà có thể gây bất lợi cho nàng đều sẽ được áp chế xuống hết. Lúc trước nàng lưu lạc bên ngoài, ở trong lòng dân chúng đó là lúc nàng phải chịu nhiều khổ sở, như vậy bọn họ càng hy vọng nàng có thể trở thành Thái tôn phi, tương lai vì bọn họ mà mưu cầu phúc lợi, vì bọn họ mà nói chuyện."
Hạ Trọng Phương ôm hông Trầm Tử Trai nói: " Cám ơn Vương gia đã giúp ta mưu đồ."
Trầm Tử Trai cười nói: "Nếu Phương nương có danh vọng rồi, đợi khi Bổn vương lên làm Hoàng thái tôn, vị trí Thái tôn phi kia không phải nàng thì còn là ai. Chúng ta không cần phải lo lắng nữa."
Nửa tháng trôi qua, bên ngoài, những tin đồn về Hạ Trọng Phương phần nhiều là tin tức tốt, trọng điểm đều nói nàng vào kinh thành như thế nào, cứu sống Trầm Tử Trai ra sao. Về chuyện nàng từng gả cho Quý Minh Xuân lại bị bỏ qua, vô cùng mờ nhật như chuyện chưa từng tồn tại.
Gần đây bởi vì Hà ma ma đã bắt đầu mở thêm các lớp nữ học, trước mặt họ cũng tuyên truyền giúp Hạ Trọng Phương không ít, còn muốn mời Hạ Trọng Phương đến trường dạy cho những nữ học ưu tú.
Lại nói, trong kinh thành, những nhà nghèo khổ thật sự cũng không thể nào để cho nữ nhi nhà mình đi học, mà muốn giữ ở nhà, làm việc kiếm tiền phụ cấp cho gia đình. Có thể đi học, phải là nữ nhi mà trong nhà có một chút dư giả để có tiền đóng học phí. Bởi vậy khi họ nghe nói trường của Hà ma ma không cần giao học phí vẫn có thể đi học, tự nhiên sẽ đến báo tên. Những cô nương này có thể tới đi học, cũng có thời gian hỏi thăm những chuyện xảy ra ở kinh thành, hơn nữa còn được nghe rất nhiều chuyện bát quái về Hạ Trọng Phương.
Nghe nói Hạ Trọng Phương sẽ đến dạy, những nữ học này không khỏi hưng phấn cực kỳ, lặng lẽ thảo luận.
"Vương phi tuy là thân nữ nhi của Vương Trạng nguyên, nhưng ta nghe nói trước đây người lưu lạc bên ngoài, hơn mười tám năm sống cuộc sống cực khổ, so với chúng ta còn khổ hơn ấy. Đợi khi làm Vương phi, người muốn mở lớp nữ học, giúp những người không biết chữ như chúng ta có cơ hội học tập."
"Đúng, ta cũng nghe nói như vậy, Vương phi còn là vào Vương phủ mới bắt đầu học tập. Nhưng nghe nói nàng trời sanh thông tuệ, chỉ học hai ba năm, học vấn không thua gì những quý nữ trong kinh thành rồi."
"Người còn có thể thổi tiêu đấy! Mà thổi tiêu nghe nói là do Vương gia tự mình dạy dỗ."
"Đúng rồi đúng rồi, nhà ta có một vị thân thích đang ở cửa hàng Phương gia làm việc, thân thích này khá thân với Mạnh Lệ Nương, nghe Mạnh Lệ Nương nói qua, Vương gia rất tốt với Vương phi, không chỉ dạy thổi tiêu, còn đích thân dạy làm thơ. Có lần Vương phi muốn chơi xích đu, Vương gia còn đích thân buộc xích đu, cùng Vương phi đánh đu !"
"Mạnh Lệ Nương là ai?"
"Mạnh Lệ Nương à, nàng chính là khuê mật của Vương phi. Mẫu thân nàng là Tiền bà bà, hiện đang ở bên cạnh vương phi hầu hạ, là ma ma đắc lực bên người Vương phi. Con trai nàng là Mạnh An Chí, là thư đồng của tiểu Vương gia."
"A a, nói như vậy, lời này dĩ nhiên là có thể tin ."
"Nói chuyện trước kia, Vương gia khi đó bệnh nặng, cũng may mà Vương phi vào phủ làm bà vú, lúc này mới cứu sống được Vương gia. Vương gia và Vương phi đúng là nhân duyên định mệnh mà!"
Vừa nói chuyện, đã có người la ầm lên: "Tới, tới rồi, Hà ma ma dẫn Vương phi đến rồi!"
Bởi vì nữ học sinh khá nhiều, bình thường giảng bài cũng đều phải chia lớp, vả lại mỗi lớp chỉ học hai canh giờ, thời gian còn lại để cho các nàng về nhà học tập, cũng không trì hoãn việc nhà. Hôm nay, Hà ma ma để hai trăm nữ học sinh cùng tập trung ở một phòng học lớn.
Nghe tin Hạ Trọng Phương tới, hai trăm nữ học sinh đang châu đầu ghé tai nói chuyện trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Đợi Hạ Trọng Phương vào phòng học, hai trăm người vội vàng đứng lên, cùng nhau phúc thân, bái kiến nói: " Tham kiến Vương phi!"
"Miễn lễ, đều ngồi xuống đi!" Hạ Trọng Phương vừa vào phòng học thấy một đống người, thật ra thì cũng có một chút khẩn trương, chỉ là dù sao nàng xã giao với phu nhân quyền quý đã nhiều, rất nhanh đã trấn định lại, ngồi vào ghế, hơi mỉm cười nói: "Bổn vương phi hôm nay tới đây là theo của yêu cầu Hà ma ma đến dạy cho các ngươi một tiết tú công."
Mấy nữ học sinh sau khi ngồi xuống, có người to gan, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Hạ Trọng Phương, thấy so với trong truyền thuyết nàng còn xinh đẹp hơn, không khỏi âm thầm sợ hãi than.
Hạ Trọng Phương tự nhiên, bình thản nói: "Mọi người cũng biết, trước kia bổn vương phi lưu lạc bên ngoài, so với người khác vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng này tú công của ta học được khá tốt. Lúc đó mới lên kinh thành, cuộc sống khó khăn, có một đoạn thời gian ta còn phải làm tú nương, nuôi sống mình. . . . . . ."
Chúng nữ học nghe Hạ Trọng Phương nói đến ngày đó vì kế sinh nhai bắt buộc phải làm tú nương trong phủ người khác, có mấy người lòng dạ yếu đuối thậm chí đã hồng vành mắt rơi lệ, chỉ cảm thấy Vương phi cũng giống như các nàng vậy.
Sau đó tự có người mang đồ may vá tới đây, Hạ Trọng Phương thêu một điệp đồ, giảng giải châm pháp và cách phối màu.
Bài học kết thúc, Hạ Trọng Phương đem bức thêu mình tự tay thêu tặng cho một vị cô nương có thành tích học tập tốt nhất, lúc này mới đi.
Đợi nàng vừa đi, chúng nữ học bắt đầu bàn luận.
"Trời ạ, Vương phi thật cao quý, xinh đẹp, nói chuyện thật dịu dàng! Nếu ta là nam tử, ta cũng sẽ si mê người mất thôi."
"Đúng vậy a, Vương phi của chúng ta. . . . . ."
Lần này, trong lòng mấy nữ học âm thầm quyết định, đợi một khi Trầm Tử Trai làm Hoàng thái tôn, họ viết một lá thư, cầu xin phong Hạ Trọng Phương là Thái tôn phi.
Hà ma ma thấy mục đích đã đạt được, tự mình bẩm báo với Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai cười nói: "Phương nương bỏ tiền làm nữ học, những nữ học sinh này đền đáp Phương nương cũng đúng."
Hà ma ma nói: "Vương gia anh minh! Những nữ học này có lòng nhiệt tình, vả lại số lượng cũng khá nhiều, nếu họ thuyết phục được những bằng hữu thân thích, đến lúc đó họ - những người dân này thượng thư cầu xin phong Thái tôn phi, thì cho dù các đại thần có lợi hại hơn nữa cũng không thể đè xuống dân ý."
Trầm Tử Trai gật đầu, cách một hồi nói: "Sẽ còn có đại thần muốn phản đối, nhưng, Bổn vương còn có chiêu sau!" Nói xong nở nụ cười.
Mấy ngày sau, hoa sen Tề Vương phủ nở rộ, trong vườn tất cả đều là hương hoa sen, Hạ Trọng Phương mở tiệc hoa sen yến tại vườn, mời tất cả cáo mệnh phu nhân tam phẩm trở lên tới dự tiệc.
Bây giờ Hạ Trọng Phương là Tề vương phi, không chừng sẽ được phong làm Thái tôn phi, tất cả cáo mệnh phu nhân nhận được thiệp đều sẽ tới.
Thái Phó phu nhân và Vi Thanh Mi đến, trước tiên gặp Hạ Trọng Phương, cười hỏi mấy câu.
Thái Phó phu nhân nói: "Nghe nói gần đây có một quán trà kể chuyện《 kỳ nữ truyền, lấy Phương nương làm nguyên mẫu viết kịch bản, náo nhiệt khác thường. Bên ngoài cũng đã dựng kịch để diễn ! Đến lúc đó chúng ta cũng mời đoàn kịch hát tới diễn một lần."
Vi Thanh Mi cũng hỏi Hạ Trọng Phương: "Hôm nay con mời tất cả cáo mệnh phu nhân các phủ đến thưởng hoa sen, đã chuẩn bị được nhiều chưa?"
Hạ Trọng Phương lặng lẽ nói: "Là ý của Vương gia, nói muốn thừa dịp này lung lạc tất cả cáo mệnh phu nhân của các phủ, cũng ăn ăn uống uống thôi."
Vi Thanh Mi nghe vậy, cười: "Đúng, không thể bỏ quên các nàng. Một khi họ ủng hộ con cũng là một trợ lực rất lớn."
Đang nói chuyện, mấy người nghe nói Thị Lang phu nhân đã tới, Hạ Trọng Phương đích thân đến nghênh đón.
Thị Lang phu nhân thấy Hạ Trọng Phương tự mình ra đón, không khỏi nói: "Nha, sao ta dám để Vương phi ra đón?"
Hạ Trọng Phương cười nói: "Ta cũng ra đón rồi, chẳng lẽ bổn vương phi lại quay về hay sao?"
Thị Lang phu nhân cười đến mặt mày cong cong: "Vương phi vẫn luôn hài hước như vậy!"
Đợi sắp xếp cho Thị Lang phu nhân xong, lại có mấy vị nhất phẩm cáo mệnh phu nhân tới, Hạ Trọng Phương tiếp tục tự mình đi ra ngoài đón.
Rất nhanh, người đến đông đủ.
Lần này là tiệc thưởng hoa sen, mọi người cũng thoải mái vào tiệc.
Bởi vì Trầm Ngọc Tiên mang thai, chỉ ngồi ở bữa tiệc một lúc, cáo tội đi xuống.
Chúng phu nhân cũng thông cảm, cười nói: "Hiện nay Vương phi đã có quản sự, Quận chúa cũng có thể an tâm dưỡng thai rồi. Chỉ không biết thai này là nam hay nữ?"
"Dù là nam hay nữ đều là phúc của Quận chúa."
Tiệc đã đến một nửa, có phu nhân nói: "Nghe nói mấy ngày trước Vương phi đến giảng bài cho mấy nữ học, còn tự tay thêu một bức tranh thêu tặng cho nữ học sinh. Chúng ta cùng Vương phi thân thiết như vậy lại không có được bức tranh thêu của Vương phi."
Hạ Trọng Phương cười nói: "Bây giờ ta cũng khá bận rộn, không rảnh để thêu thùa may vá. Nếu có rảnh, tất nhiên ta sẽ thêu để tặng cho các vị phu nhân."
Tiền bà bà ở bên cạnh đột nhiên chen miệng nói: "Lúc trước Vương phi thêu mười hà bao kiểu dáng, sắc hoa đều bất đồng, chính là tinh phẩm trong tinh phẩm."
"A, lấy ra cho chúng ta thưởng thức một phen!"
Hạ Trọng Phương ngạc nhiên, lúc trước nàng thêu hà bao, nhưng đó là để tặng cho Trầm Tử Trai, Tiền bà bà nói ra chuyện này làm gì?
Tiền bà bà chỉ phúc thân khẽ chào, cười hì hì đi, rất nhanh đã mang một cái hộp ra ngoài, mở cho mọi người nhìn, cười nói: "Ở chỗ này!"
Trầm Tử Trai cũng đến, nói với các vị phu nhân nói: "Đây là hà bao Phương nương thêu cho Bổn vương, các ngươi không thể giành!"
Vương phi thêu cho Vương gia? Một vị phu nhân cầm hà bao lên nhìn một chút, "Chậc chậc" tán dương: "Tinh xảo như vậy thì mất bao nhiêu công phu mới có thể thêu được?"
Nàng vừa nói xong, một phu nhân gan lớn da mặt dày đã đưa tay ra cầm một cái hà bao nói: "Người có mười cái Vương gia nhường cho ta một cái nhé!"
Nếu là thứ khác, không phải muốn cướp là cướp được, nhưng đồ do Vương phi thêu vẫn có thể cướp. Tương lai Vương gia đăng vị, còn có thể cùng người nói khoác, kể chuyện xưa ta đã từ tay hắn đã đoạt được một cái hà bao,..v..v...
Ở Cảnh quốc, người dân khá phóng khoáng, những cáo mệnh phu nhân từ trước đến giờ đều lớn mật. Có một người đoạt được, còn dư lại chín cái hà bao, cũng lần lượt bị người ta đoạt đi. Có người không giành được, còn nói với Hạ Trọng Phương: "Vương phi, họ có hà bao, riêng ta lại không có, thật mất mặt mà. Sau này, còn mong Vương phi ban thưởng cho ta một cái."
Hạ Trọng Phương thấy thế, chỉ đành phải nhất nhất đồng ý.
Trong quá trình giành hà bao, chúng phu nhân cũng không thấy Trầm Tử Trai.
Một tiệc hoa sen yến, chủ và khách đều vui vẻ, nhất là mười vị phu nhân lấy được hà bao. Nhưng những người không có được hà bao sẽ được tặng một món quà.
Tiệc tan, Hạ Trọng Phương trở về phòng, cười nói với Trầm Tử Trai: "Vương gia không cần những cái hà bao rồi hả?"
"Cho họ thôi, cả đời dài như vậy nàng từ từ thêu cho Bổn vương thì há chỉ có mười cái hà bao như vậy?" Trầm Tử Trai cầm tay Hạ Trọng Phương, cười nói: "Những thứ mấy phu nhân thường thấy như đồ trang sức sẽ không thể đả động họ. Hà bao tuy là vật nhỏ, nhưng từng cái, đều là tâm huyết nàng bỏ ra để thêu, các nàng sẽ biết tâm ý của nàng. Phen này trở về phủ, chắc chắn sẽ có người vì nàng mà nói chuyện."
Hạ Trọng Phương ỷ vào ngực Trầm Tử Trai, nhỏ giọng nói: "Vương gia thời gian này đã phải phí tâm rồi!"
Trầm Tử Trai nói: "Chuyện làm cho Phương nương, bổn vương phí tâm cũng là cần thiết." Nói rồi cúi đầu xuống, ngậm chặt đôi môi đỏ mọng của Hạ Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương mặc cho Trầm Tử Trai đến đòi lấy.
Hai người lần này ân ái triền miên, so với thường ngày có chút không giống.
Hạ Trọng Phương thả lỏng thân thể, giao toàn bộ bản thân mình cho Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai so với trước kia càng thêm dịu dàng tỉ mỉ, ghé tai nàng nói: "Phương nương, tin tưởng Bổn vương, Bổn vương sẽ không phụ nàng!"