? edit: Phương Moe ?
Còn Giang Diệu và Kiều Thị dường như nói mãi không hết chuyện, bất tri bất giác liền qua nửa canh giờ.
Kiều Thị đặc biệt quan tâm đến chuyện của Tống gia, tuy rằng Giang Diệu tận lực hướng về những chuyện tốt để nói, nhưng không ai hiểu nữ nhi bằng mẹ nên Kiều Thị cũng có thể tưởng tượng vị Tống lão thái thái kia là người ngang ngược không biết lý lẽ, mà hiện nay người cũng không còn nên nàng cũng không thể làm cái gì.
Còn một ít chuyện bẩn trước kia trong Tống phủ, Giang Diệu cũng không nói cho Kiều Thị biết. Loại chuyện như vậy mẫu thân không nên biết mới thoả đáng.
Kiều Thị là người nhanh mồm nhanh miệng, liền nói:
“Không lui tới cũng tốt, chẳng lẽ con và con rể còn hi vọng nhà kia coi bọn con như con cháu sao? Ngược lại hiện tại không còn vãng lai đúng là sạch sẽ.”
Kiều Thị tự mình chưởng quản việc bếp núc cùng với là đương gia chủ mẫu nên nàng hiểu rõ có một ít thân thích cực kì đáng ghét, nhưng nàng cũng vẫn cố nể mặt mũi, cho dù có tức giận cũng nhịn vào trong bụng, chờ người đi rồi thì nàng mới phát tiết một trận.
Giang Diệu gật đầu đáp lại, nghĩ đến vẫn còn phải tiếp đãi nữ quyến ở bên ngoài, nàng liền dắt Kiều Thị cùng đi ra.
Tiệc đầy tháng kết thúc, Kiều Thị ngay lập tức đến nhìn ngoại tôn bảo bối.
Giang Diệu vốn nửa khắc đều không xa được nhi tử, nhưng lúc này nàng cũng không đi cùng Kiều Thị mà nàng nhớ đến Lục Lưu.
Lục Lưu hiện tại đang tiễn khách, chắc bây giờ cũng tiễn gần xong rồi.
Mặt mày Giang Diêu vui vẻ, nàng không đi ra ngoài mà đứng bên cửa sổ chờ Lục Lưu.
Lục Lưu tiễn khách nhân xong, trước tiên đi nhìn nhi tử một chút, hắn nghĩ tiểu thê tử của hắn thể nào cũng ở nơi đó.
Không ngờ lúc đến thì chỉ thấy mỗi nhạc mẫu cùng anh vợ, trong lòng Lục Lưu liền rõ ràng, hắn nhanh chóng đi tới phòng ngủ.
Vừa mới nhấc chân vào đã thấy bên trong tối om, Lục Lưu nhìn kiều thê đang dựa người bên cửa sổ, hỏi:
“Sao nàng chưa….”
Hai chữ đốt đèn còn chưa nói xong liền thấy thê tử cấp tốc xoay người nhào vào lòng hắn.
Động tác Lục Lưu nhanh nhẹn đem người ôm lấy vững vàng, bàn tay lớn nâng mông nàng bóp bóp mấy cái, chóp mũi hắn cọ vào mũi nàng, ôn nhu trầm giọng:
“Làm sao…?”
Giang Diệu không lên tiếng mà thân mật treo ở trên người Lục Lưu nhà nàng.
Sau đó hai tay nàng ôm lấy cổ hắn và ngửa đầu lên hôn.
Lục Lưu đã lâu rồi không thân mật cùng thê tử, hôm nay mặc dù nàng đã hết tháng ở cữ tuy nhiên vẫn chưa thể hành phòng, nhưng Lục Lưu hiếm khi thấy vật nhỏ của hắn nhiệt tình như vậy, thế nên hắn không chút do dự lấp lấy miệng nhỏ của nàng, môi lưỡi cũng nhau triền miên một phen.
Hôn đến thở hồng hộc thì Lục Lưu mới ôm thê tử đến bên giường và ngồi xuống, nhìn thê tử nằm trong lòng, Lục Lưu đến gần thơm lên cái miệng nhỏ của nàng.
Hôm nay tâm tình Giang Diệu đặc biệt tốt nên nàng liền tuỳ ý đế hắn hôn.
Nàng giơ tay nâng gò má của hắn nói:
“Ngày hôm nay thiếp kể cùng nương rất nhiều chuyện, nương khen chàng rất nhiều…”
Giang Diệu dừng một chút rồi tiếp tục:
“Nhưng thiếp cảm thấy nương nói rất đúng.”
Giang Diệu nằm tựa người vào trong lồng ngực Lục Lưu, nàng không nỡ buông ra nam nhân này… sợ là cả đời cũng đều không nỡ buông ra.
Lục Lưu thấy thê tử dễ dàng thoả mãn như vậy, đúng là thật dễ nuôi.
Sau đó Lục Lưu nhớ tới hôm qua Cảnh Huệ đế gửi thư đến, hắn theo bản năng ôm chặt thê tử.
“Nàng tuy rằng không nói ra nhưng ta biết nàng nhớ nhạc phụ, nhạc mẫu cùng ba vị huynh trưởng. Vào lúc này đầy tháng Triệt Nhi chính là cơ hội tốt, nhạc phụ bề bộn công vụ nên có thể để cho nàng cùng nhạc mẫu gặp nhau cũng là một chuyện vui… ta vốn nghĩ chúng ta phải ở lại Dân Châu thêm một năm nữa nên dù thế nào cũng phải để nàng gặp gỡ người thân. Nhưng mà Diệu Nhi, chúng ra có thể sẽ trở về sớm hơn…”
Lục Lưu hôn lên gò má thê tử, nói tiếp:
“Như vậy cũng tốt, tết năm nay có thể vui vẻ náo nhiệt rồi.”
Nhất thời Giang Diệu không biết đây là tin vui hay tin buồn, nàng chỉ ngây ngốc nhìn hắn. Nói thật, trong lòng nàng quả thực là ngóng trông có thể sớm trở lại bởi vì cha mẹ nàng và các ca ca đều ở trong kinh thành. Nhưng nàng cũng rõ ràng trở lại là ý vị như thế nào… lúc trước nàng chỉ có hắn, bây giờ chẳng những có hắn mà còn có nhi tử mập vừa mới ra đời.
Tuy rằng Lục Lưu không nói gì nhưng không hiểu sao nàng lại tự nhiên có chút lo lắng, nàng mở miệng nói:
“Lục Lưu?”
Lục Lưu theo bản năng bóp vòng eo mềm mại nhuyễn thịt của thê tử, hắn không chờ nàng mở miệng hỏi dò cái gì mà liền lấp lấy miệng nhỏ của nàng mạnh mẽ hôn một trận.
Giang Diệu không có cốt khí nên tự nhiên không ngăn nổi Lục Lưu dùng mĩ sắc mê hoặc, nàng ngất ngây vì nụ hôn của hắn, vì thế liền tuỳ ý hắn muốn gì cứ lấy.
Giang Diệu mới hết tháng ở cữ, Lục Lưu dù thật muốn làm cái gì đó nhưng hắn cũng không dám làm bừa, chỉ hôn nàng rồi vuốt ve hai bầu ngực tuyết trắng cho đỡ cơn thèm…
Với lại hắn cũng nhớ nhạc mẫu cùng anh vợ đang ở quý phủ làm khách, ngàn dặm xa xôi tới đây tự nhiên hắn không thể thất lễ được.
Đôi tiểu phu thê thân mật vành tai tóc mai chạm vào nhau, sau đó hai người giống như kẻ trộm lưu loát thay đổi xiêm y, đỏ mặt thu thập một phen rồi vội vàng đi tiếp chuyện mẫu thân đại nhân.
Kiều Thị là người từng trải, lúc nhìn thấy mặt mày nữ nhi như nụ hoa e thẹn chớm nở được người chăm sóc thì nàng liền biết đôi tiểu phu thê này trong ngày thường ân ái như thế nào rồi. Nhưng mới vừa hết tháng ở cữ, chuyện đó là không được.
Kiều Thị thừa dịp con rể đi ra ngoài, nàng liền lôi kéo nữ nhi đến một góc nghiêm túc căn dặn một phen.
Giang Diệu mắc cỡ gò má đỏ chót, quấn quít lấy tay nhỏ ấp úng:
“Nương, nữ nhi biết rõ… Nương đừng suy nghĩ lung tung.”
Là nàng suy nghĩ nhiều sao?
Kiều Thị ngây người, nhưng nàng cũng hiểu rõ con rể làm người như thế nao
“Vậy thì tốt rồi.”
Kiều Thị lại thấy sau khi nữ nhi sinh hài tử thì dáng người khôi phục rất tốt, vẻ mặt nàng lộ ra vẻ thoả mãn nói:
“Xem ra Hứa ma ma chăm sóc con rất tốt.”
Hứa ma ma là ma ma thiếp thân mà Kiều Thị cho nữ nhi. Hứa ma ma tuy lớn tuổi nhưng lại có nhiều kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai và đứa nhỏ, trước đây Hứa ma ma vốn vẫn bên người Kiều Thị, thế nhưng hồi nữ nhi xuất giá nàng liền cho Hứa ma ma đi theo đến Tuyên Vương phủ để thuận lợi chăm sóc cùng chỉ điểm vài chuyện trong hậu viện cho nữ nhi.
Giang Diệu cũng rất thoả mãn. Nàng tự nhiên không muốn vì mình sinh xong hài tử mà bị mập lên, cũng may là tuổi nàng còn nhỏ nên dáng người khôi phục lại cũng dễ dàng hơn.
Buổi tối Giang Diệu đưa Kiều Thị đến phòng ngủ để nghỉ ngơi. Hai mẹ con nói chuyện được một lúc thì Kiều Thị liền đuổi nàng ra ngoài để nàng nhanh chóng về nghỉ ngơi.
Giang Diệu vốn là muốn cùng mẫu thân trò chuyện nhiều hơn, mẹ con hiếm khi gặp nhau nên hôm nay nàng còn định ngủ cùng mẫu thân… Giang Diệu yên lặng đi ra khỏi phòng, chưa đi được đoạn đường đã thấy có người đứng ở đằng kia chờ nàng.
Giang Diệu cười vui vẻ nhìn hắn đi tới, nàng cũng tiến lên vài bước đến bên hắn.
“Nhạc mẫu nghỉ rồi sao?”
Giang Diệu gật đầu, hỏi:
“Tam ca của thiếp cũng đã ngủ sao?”
Lục Lưu cười cười ừ một tiếng, thuận thế nắm tay của kiều thê dắt nàng đi, hắn vừa đi vừa nói:
“Mới chỉ có một năm mà tính tình của Tam ca đúng là thận trọng hơn trước.”
Mỗi lần nghe Lục Lưu theo nàng cùng gọi các ca ca, Giang Diệu luôn cảm thấy hắn thú mình có chút chịu thiệt —— ba người anh vợ của hắn, tuổi rõ ràng so với hắn còn nhỏ hơn vài tuổi đấy.
Có điều lúc này Giang Diệu đúng là tán thành với lời của Lục Lưu:
“Sau khi thú Tam tẩu thì Tam ca xác thực thận trọng lên. Chỉ là tính tình Tam ca xưa nay hoạt bát, chỉ cần ở lâu một nơi là bản tính liền lộ ra…”
Nhớ tới Tam ca nàng là người có thành kiến nhiều nhất với Lục Lưu, Giang Diệu liền dừng bước chân hỏi hắn:
“Tam ca còn gây khó khăn với chàng không?”
Lục Lưu nhìn kiều thê bênh mình như thế, tâm trạng hắn đúng là có chút sung sướng, hắn cười cười:
“Không có!”
Giang Diệu lập tức yên tâm.
Phu thê hai người trước khi đi ngủ thì tự nhiên phải đến nhìn nhi tử mập.
Đi đến ngoài cửa phòng đã nghe thấy tiếng nhi tử khóc nháo bên trong, Giang Diệu vừa nghe liền đau lòng, nàng thoát khỏi tay Lục Lưu rồi nhanh chóng bước vào trong, hỏi:
“Tiểu Thế tử làm sao?”
Bảo Cân đang ôm tiểu Thế tử thấy Vương phi và Vương gia đi vào thì nàng nhanh chóng cùng ma ma và nhóm nha hoàn trong phòng tiến lên hành lễ.
Thấy Vương phi muốn ôm tiểu Thế tử nàng liền cẩn thận từng li từng tý một đưa tới và nói:
“Nô tỳ cho rằng tiểu Thế tử tè ra tã, nhưng kiểm tra thì thấy rất sạch sẽ. Nô tỳ nghĩ tiểu Thế tử đói bụng nên đã để Bảo Lục đi gọi vú em.”
Giang Diệu ôm nhi tử trong lồng ngực, trái tim mềm đến rối tinh rối mù.
Dáng dấp nhi tử giống hệt cha hắn, mi mắt thật dài, hiện nay còn dính chút nước mắt trên đó, đôi mắt ướt nhẹp uỷ khuất khi không được mẫu thân cho ăn, thật khiến người đau lòng. Giang Diệu hôn một cái lên khuôn mặt của nhi tử rồi nói:
“Không cần gọi vú em, ta tự mình cho ăn là được.”
Bảo Cân sững sờ, sau đó nàng hiểu ý rồi đưa Vương phi nghênh vào bên trong.
Giang Diệu ngồi ở trên giường mềm mại, ôm tiểu tử dỗ dành một chút rồi liền giơ tay cởi áo của chính mình.
Ngày mùa hè xiêm y đơn bạc, mà Giang Diệu cũng mới hết tháng ở cữ nên xiêm y mặc cũng là loại rộng rãi, lập tức liền nhanh chóng cởi ra.
Gò má tiểu tử chạm đến bầu ngực mềm mại của mẫu thân, dường như là ngửi thấy mùi vị quen thuộc, tiểu tử này lập tức nghiêng đầu ngậm lấy rồi ra sức hự hự bắt đầu ăn.
Ra sức mút một lúc thì vốn tiếng khóc của tiểu tử vốn dừng lại thì lông mày nhỏ nhíu chặt rồi lại oan ức khóc lớn lên.
Tiếng khóc này so với lúc trước thì còn oan ức hơn.
Giang Diệu cúi đầu nhìn thì thấy nhi tử căn bản không mút sữa ra được, lúc này nàng liền không tử tế mà cười cợt.
… Cũng khó trách sẽ thương tâm như thế.
Có điều hôm nay Giang Diệu quyết tâm muốn đích thân cho nhi tử mập ăn, nàng lập tức sai Bảo Cân chuẩn bị nước nóng cùng khăn mặt.
Nhưng lúc Giang Diệu ngẩng đầu thì nàng nhìn thấy người bưng nước nóng cùng khăn mặt tiến vào lại là Lục Lưu.
Nhìn tư thế của hắn là liền biết phải làm gì.
Muốn nói là thẹn thùng thì trước đây đều đã thẹn thùng rồi, lúc này phải cho nhi tử ăn no mới là điều quan trọng, thế nên Giang Diệu tuỳ ý để Lục Lưu ra sức hầu hạ mình.
Dùng khăn lông nóng đắp xong thì lại nhẹ nhàng xoa bóp một trận, chờ đến khi bầu ngực nàng rốt cuộc thông sữa thì mới nhét vào miệng tiểu tử đang khóc này.
Tiểu tử khóc đến nước mắt lưng tròng, có đồ ăn là mới nhắm mắt lại thoả mãn.
Cho nhi tử mập ăn xong, Giang Diêu mới thở phào nhẹ nhõm, nàng nghiêng đầu nhìn Lục Lưu đang ngồi ở bên cạnh, bất tri bất giác có chút không dời nổi mắt.
Lục Lưu tuấn mỹ thì Giang Diệu sớm chiều ở chung nên tự nhiên nhìn cũng thành quen. Nhưng sau khi nàng sinh hài tử xong thì nàng phát hiện trên mặt Lục Lưu nhiều hơn một chút ôn hoà so với ngày xưa.
Trước đây ở trước mặt người khác thì luôn lãnh lãnh đạm đạm, chỉ có đối với nàng là ôn nhu săn sóc, nhưng hôm nay cả người đều trở nên có chút không giống.
Đại để là có công lao của tên tiểu tử này.
Nghĩ lần đó nàng phát hiện Lục Lưu ngầm uống thuốc để không cho nàng mang thai thì tâm nàng rất khó chịu, nàng cho rằng hắn không thích hài tử nên mới không dự định sinh hài tử cùng nàng, nhưng nàng lại không biết kỳ thực Lục Lưu so với nàng thì càng muốn có hài tử hơn…
Nhi tử đã ăn no, Lục Lưu liền tự mình hầu hạ thê tử mặc xiêm y thật tốt, cử chỉ không hề có tâm tư riêng mà là rất quân tử.
Giang Diệu đem tiểu tử đã ăn no ôm dựng lên, để hắn dựa vào bả vai của mình rồi nhẹ nhàng vỗ phần lưng của hắn để phòng ngừa hắn bị trớ sữa.
Tiểu tử mím mím môi, mông nhỏ chuyển động mấy lần rồi liền hướng về phía cha của mình “bủm bủm” hai tiếng.
Sau đó mới giống như con lợn nhỏ ngoan ngoãn nằm nhoài ra bả vai mẫu thân ngủ