Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 164: Sinh non




? edit: Phương Moe ?

Một lúc sau Giang Diệu mới phản ứng lại:

“Nhưng lão gia gia vẫn lựa chọn đứng về phía lão thái thái…”

Nếu biết những chuyện này đều là do Tống Vân Dao gây ra mà lão gia gia vẫn không hề bày tỏ thái độ. Nói đến nói đi thì người nhà họ Tống không có một ai là người tốt!

Người nhà họ Tống không thương Lục Lưu vậy thì nàng thương!

Giang Diệu hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói:

“Có điều hôm nay vẫn phải cảm tạ lão gia gia đã nói mọi chuyện với ta. Có điều… Vương gia không muốn lui tới cùng Tống gia thì đến khi ta nghe xong những chuyện này cũng không hy vọng hắn và Tống gia có can hệ tới nhau. Vừa nãy lúc ta tiến vào, lão gia gia cũng đã nhìn thấy người nhà họ Tống không hoan nghênh ta. Đã là như vậy thì tốt nhất cứ duy trì hiện trạng như bây giờ.”

Tuổi còn trẻ mà khi nói chuyện đúng là đều đâu vào đấy.

Tống lão gia gia ho khan vài tiếng, nét mặt già nua cũng trắng bệch đi vài phần, ông nghỉ ngơi một lúc rồi mới thở gấp nói:

“Ta biết Tống gia có lỗi với hài tử này, bây giờ muốn nối lại tình xưa thì đúng là chuyện si tâm mộng tưởng. Ta chỉ hy vọng sau khi ngươi biết những chuyện này thì có thể cố gắng đối tốt với hắn…”

Lời này làm Giang Diệu không thoải mái, nhưng nể tình Tống lão gia gia đã tuổi già sức yếu nên Giang Diệu không phản bác mà chỉ nghiêm túc nói:

“Ta là thê tử của Lục Lưu, ta đối xử tốt với hắn là chuyện thiên kinh địa nghĩa (*). Nên chuyện này Tống lão gia gia không cần phải quan tâm.”

Ngữ khí của Giang Diệu lạnh nhạt, hiển nhiên là nàng đối với Tống lão gia gia có chút oán hận.

————

(*) Kinh thiên địa nghĩa: ý nói đây là chuyện hiển nhiên thường tình giống như trời đất không thể di chuyển được.

—————

Tống lão gia gia không tính toán thái độ của Giang Diệu, ông chỉ cảm thấy tính tình tiểu cô nương này bồi ở bên người ngoại tôn thì đúng là tốt.

“Vậy thì tốt rồi, ngoại tôn đối với ngươi rất để bụng, có ngươi ở bên cạnh hắn thì tháng ngày sau này hắn sẽ sống vui vẻ hơn.”

Đây cũng coi như là khổ tận cam lai đi (*).

Khi còn bé hắn đã không được cảm thụ sự ấm áp của gia đình, sau này chính mình trở thành cha thì nhất định sẽ rất yêu thương con của mình.

———————

(*) Khổ tận cam lai: nghĩa là gian khổ đã qua, giờ đến lúc hưởng thụ sung sướng.

Câu này nghĩa cũng tương tự với câu “Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai”.

———————

Tống lão gia gia nhìn gò má cháu ngoại dâu hồng hào, còn có cái bụng kia đã nhô lên cao vút.

Đứa nhỏ trong bụng cháu ngoại dâu sợ là ông không có cơ hội nhìn thấy …

Đứa nhỏ này khẳng định sẽ vừa thông tuệ lại vừa đáng yêu giống như cha nó từ nhỏ.

Tống lão gia gia không nói nữa, ánh mắt ông lơ lửng không cố định nghĩ đến hồi ngoại tôn còn bé, bộ dáng mập mạp trắng trẻo làm người ta yêu thích. Thời điểm bị ngoại tổ mẫu răn dạy thì ngoại tôn sẽ ngoan ngoãn đứng bên cạnh ôm bắp đùi ông, cái dáng dấp nho nhỏ bị oan ức kia đến tận bây giờ ông vẫn còn nhớ ở trong lòng…

Đáng tiếc, đáng tiếc.

Từ đó về sau mỗi khi nhìn thấy ngoại tôn thì chính là bộ dáng lạnh như băng không có tình người.

Ngoại tôn đối với ông có mấy phần cung kính chẳng qua do ông là phụ thân mà mẫu thân hắn kính trọng mà thôi.

Còn thật sự ngoại tôn đối với ông sợ là không có mấy phần tình cảm.

Sau đó Tống lão gia gia kể chuyện Lục Lưu khi còn bé, ông nhớ đến chuyện gì thì sẽ kể chuyện đó… chỉ là Lục Lưu đến Tống phủ không nhiều nên những chuyện mà ông kể chỉ là mấy đoạn kí ức ngắn vụn vặt. Thế nhưng Giang Diệu lại nghe rất chăm chú.

Rồi bỗng nhiên ở bên ngoài có tiếng ồn ào.

Giang Diệu ôm bụng đứng lên thì thấy nam nhân đằng đằng sát khí đỏ mắt đi vào.

Nam nhân của nàng ánh mắt lạnh như băng, chỉ có lần trước đối mặt với Tống lão thái thái trong tiệc mừng thọ của lão gia gia thì loại ánh mắt này mới từng xuất hiện.

Trong lúc Giang Diệu ngẩn người thì Lục Lưu chợt xoải bước lại đây, đem nàng bảo hộ ở phía sau rồi hướng về phía Tống lão gia gia bệnh nặng trên giường, gằn giọng hỏi:

“Đến tột cùng là ngươi muốn cái gì?”

Lục Lưu đối với Tống lão gia gia không giống đối với Tống lão thái thái là thái độ như nước với lửa, nhưng vào lúc này thì cũng đã rất tức giận. Hơn nữa lửa giận còn rất lớn.

Tống lão gia gia mấp máy môi, lẩm bẩm nói:

“Ta không có… ta chỉ là…”

Giang Diệu đứng phía sau Lục Lưu thấy hai tay hắn nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, bắp thịt trên cánh tay cũng là cuồn cuộn…. nếu không phải Tống lão gia gia là lão nhân gia và lại là một bệnh nhân thì sợ là Lục Lưu đã trực tiếp đánh tới.

Giang Diệu không muốn nhìn thấy Lục Lưu như vậy, nhưng nàng còn chưa kịp ngăn cản thì vốn Tống đại gia cùng La thị, Tần thị và hai vị tiểu thư chi thứ hai là Tống Tịnh, Tống Tư đang ở bên ngoài cũng đều đi vào.

Tống đại gia thấy Lục Lưu hướng về phía phụ thân đang bệnh nặng của mình hô to gọi nhỏ như vậy thì vội vàng tiến lên nói:

“Lục Lưu, ngươi điên rồi. Ông ấy là ngoại tổ phụ của ngươi!”

Tống đại gia cũng từng nghe đồn Lục Lưu hung tàn, khi còn bé hắn lại ngoan ngoãn thế kia nhưng lớn lên thì tính tình đều thay đổi, nếu tay hắn không nhuốm máu thì tuổi trẻ như vậy sao có thể ngồi lên tới vị trí kia?

Thế nên trong lòng Tống đại gia nhận định Lục Lưu chính là người tàn nhẫn, ngay cả lục thân(*) cũng không nhận!

—————

(*) Lục thân: theo từ điển Phật học thì lục thân là sáu bề thân thương thân tình, gồm có: Cha, Mẹ, Vợ, Con, Anh chị và Em.

—————

Nhưng dáng vẻ Lục Lưu quả thực là đáng sợ. Ánh mắt hắn lạnh lẽo hung tàn, mơ hồ có chút ứ máu, giống như một con dã thú xù lông khi bị trọc giận, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến lên đem người trước mặt cắn xé.

Tống đại gia vừa dứt lời thì khi đối diện với ánh mắt trên người cháu ngoại trai cũng có chút run chân, nhưng hắn vẫn là một hiếu tử nên tuyệt đối sẽ không cho phép Lục Lưu thương tổn đến cha của mình.

Giang Diệu không nghĩ tới chuyện này sẽ huyên náo như hiện tại.

La thị và Tần thị ở bên cạnh cũng không dám tiến lên. Chỉ có Tống Tư nhỏ tuổi nhất vốn lúc trước rất khâm phục Giang Diệu, cảm thấy biểu tẩu này rất tốt… nhưng Lục Lưu lại làm hại cha nàng bị cách chức phải vào đại lao, nhớ tới mấy ngày nay mẫu thân nàng luôn lấy nước mắt rửa mặt thì Tống Tư xưa nay ngoan ngoãn hoạt bát cũng có chút oán hận đối với đôi phu thê Lục Lưu và Giang Diệu.

Vào lúc này thấy hai người kia đối xử với tổ phụ của mình như vậy, Tống Tư cắn răng tiện tay cầm lấy chén trà nóng bỏng trên tay nha hoàn đang bưng ở bên cạnh, dùng sức hướng về phía Lục Lưu ném tới—— người Tống tư muốn ném là Lục Lưu, dù sao người hại Tống gia bọn họ thành như vậy chính là Lục Lưu. Nhưng tiểu cô nương sức lực khá lớn làm chén trà đập lệch về phía bên tay phải của Lục Lưu, nơi đấy có Giang Diệu đang được Lục Lưu che chở.

Trong lòng Giang Diệu đang nóng như lửa đốt nên làm sao phát hiện phía sau mình có điểm bất thường?

Đúng lúc này đã thấy Lục Lưu nhanh chóng đem nàng bảo hộ vào trong ngực, còn một tay vững vàng bắt được chén trà. Sau đó hắn mới chậm rãi buông nàng ra, mặt lạnh xoay người nhìn ở phía đằng sau.

Ánh mắt Giang Diệu nhìn chằm chằm chén trà trên tay Lục Lưu rồi cũng theo hắn xoay người lại. Nàng thấy Lục Lưu đem chén trà ném mạnh xuống đất rồi muốn hướng về phía La thị và Tần thị đi tới.

Còn Tống Tư thì bị doạ cho sợ hãi, khóc đến run lẩy bẩy đứng ở sau Tần thị.

Tâm trạng Giang Diệu thầm than một tiếng, nàng nhanh chóng vồ lấy tay Lục Lưu, ngăn cản nói:

“Lục Lưu…”

Tống Tư này nàng nhất định sẽ giáo huấn cho một trận, nhưng vào lúc này nếu để cho Lục Lưu ra tay thì nàng ta sao có thể còn mạng để sống?

Thấy Lục Lưu không có xoay lại nhìn nàng, mà ánh mắt giận dữ chỉ nhìn về phía đằng kia. Giang Diệu có chút nóng nảy, nàng nhanh chóng suy nghĩ rồi mới nhíu mày nói:

“Lục Lưu, bụng của thiếp… bụng của thiếp có chút đau.”

Chiêu này xưa nay nàng dùng luôn hữu hiệu.

Ngay lập tức đã thấy Lục Lưu mặt mày căng thẳng quay sang nhìn thê tử, thấy nàng nhíu chặt lông mày ôm bụng kêu đau.

Vào lúc này Lục Lưu sao quản được nhiều chuyện như vậy? Trong lòng hắn chỉ ngập tràn là thê tử.

Lục Lưu lập tức đem người ôm ngang lên, trực tiếp đi ra khỏi nơi ở của Tống lão gia gia.

Phải nói là đi như bay đem người ôm ra ngoài.

Mãi đến tận khi ra tới tiền viện của Tống phủ, Giang Diệu đang ôm lấy cổ Lục Lưu thấy vẻ mặt hắn căng thẳng như vậy, nàng cảm thấy mình thật hư khi lừa gạt hắn như thế.

Giang Diệu nhỏ giọng nói lời thành thật:

“Thiếp chỉ là lo lắng chàng sẽ bị kích động, cho nên mới… Lục Lưu, bụng thiếp không đau.”

Không đau….

Lục Lưu vừa nghe xong thì bước chân liền dừng lại, lẳng lặng nhìn mặt thê tử trong lồng ngực.

Lục Lưu không lên tiếng nhưng trong lòng Giang Diệu hơi chột dạ nên cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Hơn nữa hai cánh tay đang ôm nàng rõ ràng sức lực mạnh hơn một chút.

Giang Diệu hoài nghi nếu mình không phải là thê tử của hắn thì sau một khắc có phải là bị xé nát hay không.

Giang Diệu cắn cắn môi. Nhưng nàng cảm giác rõ ràng được khi Lục Lưu thả nàng xuống thì động tác vẫn là cẩn thận từng li từng tý một, dường như nàng thật sự động thai khí.

Giang Diệu vươn tay kéo kéo ống tay áo của hắn:

“Lục Lưu, chàng đừng nóng giận!”

Lục Lưu đem tay nàng bỏ ra, gương mặt lạnh lùng giống như nàng nợ bạc hắn vậy.

Giang Diệu vô lực buông tay xuống, hai tay quấn quít lấy nhau, thầm nhủ mình phải tỉnh táo lại.

Việc hôm nay xác thực là do nàng không đúng, nàng nên thương lượng trước với Lục Lưu nhưng nàng biết chuyện này căn bản không thể cùng Lục Lưu thương lượng, chỉ cần nàng nói một câu là Lục Lưu sẽ không tiếp tục để cho nàng nói. Cho nên nàng biết chắc chắn Lục Lưu sẽ không cho nàng đi đến Tống gia.

Bọn thị vệ và nha hoàn đi theo Giang Diệu cũng chỉ bám theo từ xa chứ không dám tiến lên.

Giang Diệu lẳng lặng đứng một lúc cũng không tiếp tục đi nắm tay Lục Lưu, sau đó nàng đã thấy hắn tự mình đi về phía trước.

Giang Diệu biết Lục Lưu vẫn rất dễ dỗ, chí ít hắn ở trước mặt nàng cũng không bao giờ nổi lên tính khí xấu. Một lúc nữa chỉ cần nói ngọt với hắn vài câu là chuyện này cũng thành quá khứ.

Nhìn nam nhân sốt sắng vì mình như vậy, khoé miệng nàng cong cong, nhấc chân đi theo Lục Lưu.

Vậy mà vừa mới đi được mấy bước thì bụng dưới truyền đến một cơn đau kịch liệt.

Giang Diệu ôm bụng đứng tại chỗ, lông mày nhíu chặt lại, chờ một lát mà cái bụng vẫn đau dữ dội thì nàng liền ngẩng đầu lên gọi Lục Lưu:

“Lục Lưu, bụng thiếp đau…”

Tuy rằng vừa nãy nàng mới lừa gạt hắn xong nhưng nam nhân vừa nghe thấy tiếng nàng vẫn dừng bước ngay lập tức.

Chỉ là Lục Lưu không vội vã tiến đến phía thê tử mà chỉ đứng tại chỗ xoay người lại, khuôn mặt lạnh lùng nhìn nàng.

Vẻ mặt không đau lòng cũng không tức giận.

Giang Diệu vừa buồn cười vừa tức giận, nàng biết hắn vẫn còn tưởng là nàng đang lừa gạt hắn đây. Giang Diệu lập tức uỷ khuất:

“Lần này không lừa gạt chàng, bụng thiếp rất đau…”

Vừa dứt lời thì nam nhân đang ở thật xa phía trước liền như một cơn gió chạy đến trước mặt nàng và ôm nàng lên.

Giang Diệu hít sâu một hơi, thấy Lục Lưu căng thẳng thì nàng mới giả vờ ung dung cười cười, nắm lấy bàn tay của Lục Lưu ngoan ngoãn nhận sai:

“Hôm nay là do thiếp không đúng, để chàng phải lo lắng rồi. Nhưng thiếp có mang theo thị vệ mà chàng an bài cho thiếp nên sẽ không có chuyện gì xảy ra, còn vừa nãy…”

Nghĩ đến chuyện Tống Tư đã làm thì Giang Diệu cũng nhíu mày lại. Nàng biết tiểu cô nương này tính tình thẳng thắn nên tự nhiên thiên vị chuyện Tống nhị gia, người tinh tường nhìn một cái là biết tự làm tự chịu, còn tiểu cô nương này thân là nữ nhi thì tất nhiên sẽ cảm thấy người khác không đúng.

Lục Lưu là người có thù tất báo, đặc biệt là chuyện liên quan đến nàng. Nếu lúc nãy nàng không vờ đau bụng để ngăn cản Lục Lưu thì chắc chắc hắn sẽ lấy mạng nhỏ của tiểu cô nương ngay tại chỗ… đây cũng là lần cuối cùng nàng làm chuyện này, nàng cũng không đần độn vì một người muốn hại phu quân của mình mà lại đi lừa gạt phu quân như vừa nãy.

Lục Lưu đâu có tâm trạng mà nghe mấy lời này của thê tử?

Thấy dáng vẻ nàng khó chịu, hắn bèn nói:

“Nàng đừng nói.”

Được rồi. Nàng không nói chuyện này nữa.

Giang Diệu tựa ở trong ngực của Lục Lưu, suy yếu nói:

“Vậy chúng ta trở về đi thôi… Thiếp sợ là.. sợ là muốn sinh rồi.”

Thường ngày bụng nàng cũng đau nhưng không quá kịch liệt như ngày hôm nay. Theo lý thuyết thì bụng nàng mới có khoảng tám tháng, cách thời gian dự kiến sinh vẫn còn sớm. Nhưng vừa nãy nàng vị tức không hề nhẹ, tâm tình chập chờn lớn nên sợ là đã dẫn tới hài tử trong bụng muốn sinh non rồi.

Vừa nghe xong lời này thì Lục Lưu nhất thời liền rối loạn trận tuyến.

Cánh tay hắn ôm chặt nàng vào lòng, hắn từng vô số lần tưởng tượng qua dáng vẻ vật nhỏ của hắn sinh con, thậm chí còn lo lắng nàng… hô hấp Lục Lưu hơi ngưng lại, vội vàng nói:

“Vậy chúng ta trở về, lúc này sẽ ngay lập tức trở về.”

Khuôn mặt Giang Diệu trắng xám nhưng khoé miệng vẫn chậm rãi nở ra nụ cười, giống như là muốn làm cho Lục Lưu yên tâm.

Nhưng bụng nàng xác thực rất đau, từng cơn từng cơn dữ dội làm nàng có chút không nhịn được. Chỉ là… nàng không nói gì mà Lục Lưu đã lo lắng rối bời thành dáng vẻ ấy, nếu nàng đau đến nỗi kêu ra tiếng thì Lục Lưu sẽ làm sao đây?

Giang Diệu đem đầu chôn ở trong ngực của Lục Lưu, nhịn không kêu ra tiếng, nàng chỉ tuỳ ý để hắn nhanh chóng lại vững vàng ôm nàng ra khỏi cửa lớn của Tống phủ, trực tiếp lên xe ngựa đang chờ ở bên ngoài.

(๑>◡<๑)

Giờ khắc này mấy người Tống gia đều ở cùng một nơi.

Tần thị đang an ủi Tống Tư khóc như mưa trong lồng ngực.

Còn Tống đại gia thì cau chặt lông mày, vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở trên ghế thái sư, đến khi nhìn thấy gã sai vặt vội vã trở lại, Tống đại gia mới đứng bật dậy lớn tiếng hỏi:

“Tuyên Vương phi làm sao?”

Gã sai vặt hồi bẩm:

“Tuyên Vương giống như là bị động thai khí, nhìn dáng vẻ sợ là muốn sinh non.”

Sinh non…

Hai mắt Tống đại gia trợn to. Hắn đối với cháu ngoại dâu Tuyên Vương phi này cũng có chút hảo cảm, là quý nữ xuất thân hiển hách đến từ kinh thành nhưng lại bình dị gần gũi. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy quả thực là điều mà bọn họ không muốn.

Thân thể nhỏ bé như vậy mang theo hài tử vốn đã gian khổ, nếu như thật sự có sơ xuất…

Lúc này, Tống đại gia quan tâm Tuyên Vương phi chỉ là thứ yếu, việc đầu tiên hắn nghĩ đến là—— Lục Lưu coi trọng vị tiểu Vương phi này như thế, lúc này sinh non sợ là không thể tách rời quan hệ với Tống phủ bọn họ.

Nếu bình an sinh được hài tử thì là chuyện tốt, nhưng nếu như có chút sai lầm… lấy tính tình của Lục Lưu thì chắc chắn sẽ tính món nợ này lên toàn bộ Tống gia.

Vì thế mà Tống đại gia liền bắt đầu cực kỳ lo lắng.