Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 136: Thuốc tránh thai




? edit: Phương Moe ?

Đang lúc Giang Diệu buồn bực không vui thì vừa vặn lại gặp phải người mà nàng không muốn gặp.

Vệ Bảo Linh cũng hơi kinh ngạc, sau đó nàng ưỡn thẳng sống lưng, một tay chống ở sau lưng, một tay nâng cái bụng chậm rì rì đi tới, nói:

“Ai da!!!! Ta còn tưởng là ai, thì là là Tuyên Vương phi nha!”

Hôm nay tham dự yến tiệc sinh nhật Hoàng hậu, Vệ Bảo Linh tự nhiên không thể một mình đến đây, mà bên cạnh còn có phu quân Phùng Ngọc Tuyền đi cùng.

Còn Phùng Ngọc Tuyền nhìn thấy Giang Diệu, đôi mắt hắn liền có chút không biết kiêng dè. Quả thật người đã thành thân nhìn thật khác nhau, rồi hắn lại nghĩ đến thê tử của hắn, mới vừa thành thân đã lớn cái bụng làm hắn không thể đụng chạm dù chỉ một tý, thế nên hắn vẫn phải tìm nữ nhân bên ngoài giống như trước đây…. so với việc chưa thành thân khác ở chỗ nào? Thì chính là có thêm một bà cô nãi nãi để hầu hạ.

Phùng Ngọc Tuyền “đùng” một tiếng thu lại quạt giấy trong tay, động tác như nước chảy mây trôi, thật là tiêu sái. Mà dáng dấp hắn cũng tuấn lãng, đuôi lông mày toát hết lên vẻ phong lưu, hắn còn thật sự nghĩ sẽ có cô nương gia bị tư thái phong lưu của hắn mê hoặc. Nhưng hiển nhiên tư thái này ở trước mặt Giang Diệu là không có tác dụng.

Phùng Ngọc Tuyền lúng túng cười cười, kêu: “Giang muội muội.”

Trong lòng Vệ Bảo Linh là trăm ngàn lần ghét bỏ Phùng Ngọc Tuyền, làm sao có thể muốn gả cho hắn, lại còn mang thai hài tử của hắn? Khối thịt trong bụng nàng này, thời điểm lúc nàng biết mình có thai là quyết tâm muốn phá bỏ, thế nhưng tháng ngày lâu dần cũng khiến nàng sinh ra có tình cảm. Tuy nói nàng không thích người phu quân này, nhưng nàng cũng không thể khoan dung hắn ở ngay trước mặt mình lại đầu mày cuối mắt(*) với nữ nhân khác.

———

(*): Đầu mày cuối mắt: nghĩa là liếc nhìn nhau say đắm.

———

Vệ Bảo Linh xì một tiếng, nói:

“Cái gì mà Giang muội muội, hiện tại người ta đã là Tuyên Vương phi, cẩn thận bị Tuyên Vương nghe được thì sẽ đánh gãy chân chó của ngươi!”

Phùng Ngọc Tuyền run lên một cái, nghĩ đến năm ngoái chính mình không chỉ một lần bị người ta đánh gãy chân chó…. à không đúng, bị người đánh gãy chân nên giờ khắc này nhìn vị tiểu Vương phi yểu điệu này là của Diêm Vương Lục Lưu, hắn chính là có tà tâm cũng không dám tặc đảm nha.(*)

Lúc này Phùng Ngọc Tuyền liền dẫn Vệ Bảo Linh rời đi.

——

Đoạn này nghĩa là cho dù trong lòng có ý nghĩ xấu dâm loạn thì ở bên ngoài cũng không có can đảm đi trộm hương.

——

Giang Diệu thoáng cúi đầu, ánh mắt ảm đạm nhìn mũi giày của chính mình, sau đó mới nói với Bảo Cân:

“Chúng ta đi tìm Vương gia đi.”

Bảo Cân đáp: “Được, vậy để nô tỳ bồi Vương phi đi qua đó.”

Trực tiếp đến tìm Lục Lưu thì không tốt, thế nên Giang Diệu liền để Bảo Cân đi thông báo với Lục Hà một tiếng, còn nàng thì ở trong lương đình cạnh hồ sen chờ hắn.

Trong hồ lá sen mơn mởn như ngọc bích, Giang Diệu lẳng lặng đứng ở đó nhìn, nghĩ vừa nãy gặp phải từng người thì từng người đều đang mang thai. Nói nàng không ước ao thì là lừa người, nhưng chuyện như vậy xác thực không vội vàng được. Huống hồ giờ khắc này bụng của nàng còn đang trướng phình, khó chịu cực kì.

Giang Diệu càng ngày càng ảo não, buồn bực. Nàng chỉ muốn mau chóng nhìn thấy Lục Lưu.

Nghe được có tiếng bước chân, Giang Diệu lập tức xoay người lại nhìn, thấy Lục Lưu một thân cẩm bào sắc xanh ngọc đang vội vã xoải bước mà đến, nàng liền lập tức nhào tới trong lòng hắn.

Lục Lưu mới từ ngự thư phòng đi ra. Mấy năm nay Cảnh Huệ đế luôn ỷ lại hắn, không hề muốn hắn đi Dân Châu, nhưng hắn biết lúc này đã đến thời điểm để hắn buông tay quyền lực. Hơn nữa, bây giờ hắn đã có tiểu thê tử của mình, nên cũng không thừa nhiều tinh lực mà đi xử lý những chuyện khác.

Lục Lưu đem người trong lồng ngực ôm chặt lấy, bàn tay hắn vỗ vỗ gáy nàng, thanh âm ôn hòa hỏi:

“Nàng làm sao?”

Đầu nhỏ của Giang Diệu từ trong ngực hắn ngẩng lên, lúng túng cười cười, con ngươi óng ánh nói:

“Không có chuyện gì, thiếp chỉ muốn nhìn thấy chàng…”

Nàng lại lo lắng hỏi tiếp:

“Không làm lỡ chính sự của chàng chứ?”

Lục Lưu nói không có, liền ôm nàng chặt hơn.

Khoé miệng Giang Diệu cong cong, chỉ cảm thấy hai người như vậy cũng tốt nha.

Mặt mày nàng nhiễm ý cười, khuôn mặt nhỏ đều là cảm giác tân hôn ngọt ngào.

Sau đó Giang Diệu theo bản năng kéo ống tay áo của Lục Lưu, bỗng thấy lanh lảnh “Keng” một tiếng như có thứ đồ vật gì bị rơi ra.

Giang Diệu nhanh chóng chui ra khỏi lồng ngực của Lục Lưu, cúi đầu đi tìm thì liền thấy một bình nhỏ lăn xuống bên cạnh ghế đá, nàng khom lưng nhặt lên, cũng may là không vị vỡ nát.

Giang Diệu thở ra một hơi dài, chuẩn bị trả lại Lục Lưu. Nàng tinh tế nhìn lại cảm thấy có gì đó không đúng, bèn đem bình nhỏ đến trước mặt hắn, ngẩng đầu hỏi:

“Đây là cái gì vậy? Thân thể chàng không thoải mái sao?”

Đời trước bên người Giang Diệu luôn mang theo thuốc nên đối với những loại bình thuốc nhỏ thì nàng tương đối quen thuộc.

Đời này thân thể nàng từ nhỏ đã được điều dưỡng thật tốt, vì thế không còn phải mang theo những bình thuốc nhỏ như thế này.

Nàng lo lắng thân thể Lục Lưu có vấn đề, nhưng hắn rõ ràng cường tráng như vậy, nàng chưa từng nghe qua hắn có bệnh gì trong người.

Nàng nhìn Lục Lưu, thấy hắn mím môi không lên tiếng khiến nàng càng ngày càng lo lắng cuống cả lên rồi, chỉ cảm thấy bản thân mình không xứng đáng là thê tử. Nàng là người đầu ắp tay gối với hắn, vậy mà ngay cả khi phu quân của mình phải uống thuốc mà nàng vẫn hồn nhiên không biết gì.

Lục Lưu thấy tiểu thê tử lo lắng đến khóc cả lên, lúc này mới ôm nàng vào lòng, mở miệng nói:

“Diệu Nhi, qua mấy năm nữa thì chúng ta hãy sinh hài tử, có được hay không?”

Đôi mắt Giang Diệu chứa đầy lệ, chỉ lo Lục Lưu thật sự có bệnh gì trong người. Vào lúc này nghe lời hắn nói ra, Giang Diệu nhất thời sửng sốt, cũng lập tức hiểu thuốc này là loại thuốc gì.

Nàng bị tức đến nỗi ứa nước mắt, nắm bình nhỏ trong tay ném mạnh mẽ xuống đất, lớn tiếng mắng:

“Lục Lưu… chàng là tên hỗn đản!”

(๑>◡<๑)

Hôm nay là tiệc sinh nhật Hoàng hậu, nữ quyến của Trấn Quốc Công tự nhiên cũng được mời tham dự.

Giang Diệu đã nửa tháng không gặp mẫu thân, tâm trạng nàng nhớ nhung vô cùng. Lúc này nàng đã thu thập xong tâm tình nên liền đi gặp Kiều Thị.

Kiều Thị biết nữ nhi ở Tuyên Vương phủ rất tốt, mới đầu nàng còn lo lắng đến Mạnh thị hay thích ầm ĩ, vào lúc này nghe nói đã bị tách hộ đi ra ngoài, toàn gia chuyển tới toà nhà ngõ Thái An, đúng là càng ngày càng khiến Kiều Thị yên tâm.

Thấy nữ nhi tiến lại đây, Kiều Thị mới tinh tế đánh giá một phen, thấy nữ nhi phục sức quý khí xinh đẹp, gò má béo mập hồng hào, quả thực so với hồi ở Trấn Quốc công phủ thì còn được nuông chiều nhiều hơn.

Kiều Thị cười nói:

“Khí sắc thật là tốt.”

Kiều Thị là người từng trải nên rất rõ ràng tư vị được phu quân nuông chiều là như thế nào, con rể lại là người tinh tế tỉ mỉ, tuy nhiều tuổi hơn nữ nhi một chút nhưng chắc chắn sẽ rất nhường nhịn nữ nhi.

Giang Diệu cười khanh khách hô một tiếng “Nương”, sau đó lại cùng ba vị tẩu tẩu chào hỏi.

Kiều Thị dẫn nữ nhi ngồi xuống nói chuyện, hỏi:

“Con rể đâu? Sao không cùng con lại đây?”

Nữ nhi xuất giá mới có mấy ngày thì mỗi ngày Kiều Thị đều nhắc tới, vào lúc này rốt cục đã thấy người nên tự nhiên nói không hết chuyện.

Vừa mới cãi nhau ầm ĩ xong, nàng căn bản không muốn nhìn thấy Lục Lưu. Giang Diệu bèn nói:

“Hắn là một đại nam nhân, làm sao có thể bồi tiếp bên người nữ nhi?”

Lời này ngược lại là lời nói thật, ở trong nhà nam nhân có sủng thê như thế nào thì ra bên ngoài tóm lại vẫn sĩ diện, không thể vẫn dính bên cạnh thê tử. Nàng lại sợ mẫu thân không yên lòng, liền nói tiếp:

“Chờ Lục Lưu hết bận, nữ nhi sẽ cùng Lục Lưu lại đây chào hỏi nương.”

Kiều Thị rất thoả mãn đối với người con rể là Lục Lưu này, đương nhiên sẽ không nghĩ đến chiều hướng khác, chỉ cười cười:

“Con rể có chuyện bận thì không cần phải vội vàng. Mà con cũng vậy, đã làm thê tử thì phải có nhiều cảm thông.”

Giang Diệu cảm thấy phiền muộn, liền gật đầu.

Đang lúc này, đã thấy Lục Lưu chậm rãi lại đây. Lục Lưu chi lan ngọc thụ, ôn hòa nhã trí, ở trước mặt nhạc mẫu trước sau luôn là bộ dáng ôn hòa cùng khiêm tốn. Hắn đi tới trước mặt Kiều Thị chào một tiếng, rồi mới liếc mắt nhìn thê tử bên cạnh, nói:

“Vừa nãy có chuyện cần thương thảo cùng hoàng thượng nên con để Diệu Nhi lại đây gặp nhạc mẫu trước.”

Con rể tốt như vậy, Kiều Thị càng nhìn càng thoả mãn, gật đầu liên tục:

“Không sao, các con còn bận bịu thì cứ đi làm việc đi, không cần phải để ý đến ta.”

Nhưng trong lòng Kiều Thị là cực hài lòng. Kiều Thị là người sĩ diện, cũng có chút nho nhỏ lòng hư vinh, từ lúc có con rể Lục Lưu này, trong ngày thường khi các nhóm phu nhân tụ hội thì mấy người ấy cũng đặc biệt quan tâm đến nàng hơn. Những người mà có bất mãn với nàng thì cũng bắt đầu quay sang nịnh bợ. Tuy rằng Kiều Thị gả nữ nhi đi thì chỉ hy vọng nữ nhi hạnh phúc, nhưng thân phận con rể cao quý thế kia, hôn sự này đúng là làm nàng mở mày mở mặt.

Ngay ở trước mặt mẫu thân cùng các tẩu tẩu, Giang Diệu cũng không thể cho Lục Lưu sắc mặt không tốt, nàng liền ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn.

Người ở bên ngoài nhìn đôi phu thê Tuyên Vương cùng Tuyên Vương phi, nam cao to tuấn mỹ, nữ nhỏ nhắn xinh đẹp hơn người, cũng phải cảm thán trời đất đã tạo nên một đôi bích nhân.

Lục Lưu là người trầm mặc ít lời, cùng nhạc mẫu Kiều Thị nói chuyện phiếm về việc nhà, cũng không phải là không có đề tài, tán gẫu đến một ít chuyện vụn vặt, vẻ mặt hắn cũng là cực thật lòng.

Giang Diệu nghiêng đầu lén lút xem xét Lục Lưu một chút, nhìn dáng vẻ ấy của hắn, lông mày nàng thoáng nhíu lại.

Nam tân nữ quyến sẽ phân khu vực mà ngồi, trước khi khai tiệc, Lục Lưu dặn dò:

“Mấy ngày nay thân thể nàng không tốt, nhớ đừng ăn đồ lạnh.”

Thấy con rể săn sóc như vậy, Kiều Thị càng ngày càng là cười đến không ngậm được mồm.

Giang Diệu giục hắn đi nhanh lên, nghe xong hắn nói lời thân thiết cũng chỉ gật đầu biểu thị tự mình biết. Lại sợ mình biểu hiện quá qua loa thì sẽ khiến mẫu thân trách cứ nàng, nên nàng cũng săn sóc ngẩng đầu nhìn hắn:

“Chàng cũng vậy, uống ít rượu thôi.”

Lục Lưu mỉm cười đáp lại, nhìn tiểu thê tử một lúc rồi mới rời đi.

Tiết Kim Nguyệt là người đầu tiên nhịn không được, cười hì hì đi tới bên cạnh tiểu cô tử, nháy mắt to:

“Em rể thật biết quan tâm nha.”

Giang Diệu không tiện nói gì, chỉ thoáng cúi thấp đầu.

Kiều Thị tự nhiên cảm thấy nữ nhi thẹn thùng, nhìn nữ nhi và con rể ân ái như vậy, nàng cũng yên lòng. Vui mừng là vui mừng, có điều… con mắt Kiều Thị liếc nhìn bụng của nữ nhi, thầm nghĩ: vẫn nên sinh một nhi tử mập mạp mới là chuyện đúng đắn.

Giang Diệu đang rất buồn phiền, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mẫu thân nhìn chằm chằm cái bụng của mình, đuôi lông mày mẫu thân cũng mang theo ý cười, khoé miệng nhếch cả lên, giống như là ngoại tôn bảo bối đang ở trong bụng nàng rồi.

Giang Diệu nhất thời lại oán Lục Lưu, nàng cảm thấy từ nãy phải đánh hắn mấy cái để xả giận mới đúng.

(๑>◡<๑)

Trong ba vị tẩu tẩu, ngoại trừ Tam tẩu Lương Thanh Huyên thì hai người còn lại đều đang có thai, đặc biệt là bụng Tống Loan đã rất lớn, thế nên Kiều Thị đặc biệt chăm sóc hơn một chút.

Còn Tiết Kim Nguyệt, Kiều Thị cũng có chút đau đầu, đều sắp làm nương rồi mà tính tình còn hoạt bát như trẻ con, nên nàng chỉ có thể dặn dò nhóm ma ma cùng nha hoàn để ý không cho con dâu chạy loạn.

Khai tiệc, Giang Diệu theo ngồi xuống.

Theo lý thuyết thân phận Giang Diệu cao hơn thì phải ngồi ở hàng phía trước, thế nhưng cho dù trong lòng Giang Diệu có nín giận thì vẫn là tiểu cô nương mới được gả không lâu, nên trong lòng có oan ức liền có thói xấu nghĩ đến người nhà, vì thế nàng tự nhiên bồi ở bên cạnh mẫu thân Kiều Thị.

Mấy ngày này Tiết Kim Nguyệt trải qua rất là thoải mái, so với lúc mới vừa kết hôn hồi đó thì chỉ có hơn chứ không có kém, chí ít buổi tối không cần phải vận động, đúng là khiến nàng vui mừng đến hỏng luôn rồi.

Tiết Kim Nguyệt ngồi sát cạnh Giang Diệu nói chuyện:

“Diệu Diệu, muội biết không? Tẩu tẩu của ta mang thai…”

Vừa dứt lời thì Tiết Kim Nguyệt liền bĩu môi nói tiếp:

“Đúng là nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, chuyện quan trọng như vậy mà mấy ngày gần đây tẩu mới nhận được tin tức.”

Mang thai là chuyện tốt, có điều bình thường phải chờ thai đủ ba tháng, lúc ấy thai nhi đã ổn định thì mới đem tin vui này truyền ra ngoài.

Nhớ vừa nãy nàng gặp Trưởng công chúa cùng Tiết Đằng ở trong sân, nàng cũng là tự đáy lòng vì bọn họ mà cảm thấy cao hứng. Hơn nữa vì có ký ức đời trước nên Giang Diệu biết được thai nhi của Trưởng công chúa là một tiểu nam hài, đúng là khiến người khác phải ước ao.

Giang Diệu lại cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của Nhị tẩu, nàng có chút tò mò, không biết nơi này sẽ là tiểu chất nhi hay là tiểu chất nữ.

Nàng nâng chén trà nóng lên uống một hớp, nói:

“Vừa nãy muội cũng vừa gặp hai người, nhìn Tiết biết ca cùng Trưởng công chúa tình cảm rất tốt đẹp.”

Tiết Kim Nguyệt chỉ có một người ca ca nên tự nhiên là nàng rất quan tâm đến hắn, Tiết Kim Nguyệt cũng gật đầu theo:

“Đúng nha, tẩu vốn nghĩ rằng Trưởng công chúa khó ở chung, bây giờ xem ra thì hai người bọn họ rất xứng đôi.”

Nói xong nàng liền nở nụ cười, nhỏ giọng:

“Diệu Diệu cũng vậy, em rể đối với muội thật tốt nha.”

Đối với nàng tốt sao?

Giang Diệu nghĩ nghĩ, Lục Lưu xác thực rất tốt với nàng, nhưng chỉ cần nghĩ đến Lục Lưu không muốn nàng sinh con cho hắn thì ngực nàng lại cảm thấy khó chịu.

Nếu nói thẳng ra thì Lục Lưu cũng vì muốn tốt cho nàng. Nhưng tối hôm qua hắn đã nói rõ ràng là thuận theo tự nhiên, thế mà hắn lại lén lút… lén lút dùng thuốc để tránh thai.