Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 40




Nha hoàn kia sợ tới mức chết khiếp, may mắn Kiều thị nhớ Triệu di nương sắp sinh, sớm phòng bị bà đỡ.

Lúc này bà đỡ đến, nhìn máu đỏ sậm, theo mép giường chảy xuống, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán, nàng liên tục xua tay nói: “Này ta không được, đây là đại sự, chạy nhanh đi mời đại phu!” Nha hoàn nghe vậy xoay quanh, lại nhìn trên giường Triệu di nương đau đến nỗi mồ hôi như hạt đậu chảy xuống, trong miệng cũng không có sức lực, giống như chết ngất, nàng không dám trì hoãn, vội vàng đi tìm đại lão gia cùng đại thái thái.

Mai Dần cùng Kiều thị đã nghỉ ngơi, đột nhiên nghe được hạ nhân bẩm việc này, không khỏi kinh ngạc nhảy dựng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bọn họ phía dưới có nhi tử Mai Tương, hiện giờ nhi tử bị đưa đến Thiểm Tây, mấy năm nay tổng cộng chỉ lưu lại một huyết mạch…… Tuy rằng là trong bụng một di nương không biết cố gắng, nhưng dù sao cũng là tôn nhi của bọn họ.

Kiều thị vội vàng để người đi mời đại phu, lại bảo Lưu mụ mụ qua.

Lần này nháo đến gà bay chó sủa, vượt viện đều nghe được động tĩnh. Mai Như lúc này còn chưa nghỉ, ăn mặc hơi mỏng như ngọc sắc xuân sam, tóc tùy ý búi, đang ở dưới đuốc sao chép phương vật chí. Nghe được âm thanh bên ngoài, nàng bảo Ý Thiền đi ra ngoài nhìn xem đến tột cùng sao lại thế này. Trong chốc lát, Ý Thiền liền cấp tốc trở về, nói: “Cô nương, đại gia trong viện Triệu di nương muốn sinh, hơn phân nửa là không ổn ……”

Vừa nghe lời này, Mai Như bị doạ.

Kiếp trước Triệu di nương được ca ca sủng vô pháp vô thiên, quy củ cũng không hiểu, sau lại đại tẩu ngoan hạ tâm nháo một lần, Triệu di nương càng thêm mặt nặng mày nhẹ. Mẫu thân xem qua đi, để cho ca ca đưa Triệu di nương đi bên ngoài thôn trang an thai, không nghĩ tới nửa đường kia đứa bé bị sẩy…… Sau khi đứa bé không còn Triệu di nương tự nhiên không buông tha, nói là tẩu tử hại chết, ca ca lỗ tai mềm, liền càng thêm nhằm vào tẩu tẩu……

Nhưng hiện tại Triệu di nương an an ổn ổn ở trong phủ, như thế nào lại sinh ra loại sự tình này?

Mai Như khó hiểu nhíu mày: “Sao lại thế này?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ý Thiền nói ra, nói là Triệu di nương chơi bài động thai, ban đêm liền thành như vậy.

“Đang tốt như thế nào lại đột nhiên động thai?” Mai Như vẫn là nghi ngờ

Ý Thiền đè thấp thanh đem sự tình từ đầu chí cuối trở về, lại khuyên nhủ: “Cô nương ngàn vạn đừng để ở trong lòng, người nọ chính mình không biết thân phận, lại vẫn cùng cô nương bực bội.”

Mai Như không nói chuyện, chỉ than một tiếng.

Triệu di nương cùng nàng bực bội chuyện này Mai Như hoàn toàn không để ở trong lòng, chỉ là nếu thương huyết mạch ca ca, Mai Như vẫn là áy náy. Đặc biệt ca ca trước khi đi, còn phó thác cho nàng.

Huống chi, nàng chính mình cũng từng mang thai, đã làm mấy ngày mẫu thân, biết lúc này có bao nhiêu đả thương người……

Không biết nghĩ đến cái gì, Mai Như lại nhẹ nhàng than một tiếng. Triệu di nương chỗ đó nàng tự nhiên không thể đi, vì thế phái nha hoàn qua đi nhìn một cái.

Một đêm không an ổn.

Sáng sớm hôm sau, tiểu nha hoàn trở về nói, Triệu di nương bên kia còn không có sinh, ban đêm chết ngất qua rất nhiều lần. Mai Như nghe vào trong tai, không khỏi lo lắng đứa bé trong bụng. Kiều thị trước mặt, phát hiện nương lo lắng sốt ruột, Mai Như càng thêm áy náy, “Nương……” Mai Như khó được an an tĩnh tĩnh lập đến Kiều thị trước mặt, chờ nghe răn dạy.

Sờ sờ nàng đầu, Kiều thị thở dài: “Tuần Tuần, xem như tạo hoá của đứa bé đi.”

Qua cửa ải Kiều thị, Mai Như trong lòng còn lo lắng lão tổ tông hỏi phạt.

Đỗ lão thái thái tự nhiên cũng nhận được tin tức.

Chuyện này kỳ thật rất xấu hổ, một di nương sinh con, lại là tôn bối nhi, nhưng vô luận như thế nào, trong bụng chính là chắt trai nàng…… Đỗ lão thái thái cho người thăm, lại ở xuân hi đường chờ tin tức. Mọi người lục tục lại thỉnh an. Nhìn thấy Mai Như,lão thái thái sắc mặt quả nhiên không được tốt.

“Tuần Tuần!” Đỗ thị trầm sắc gọi,

Mai Như cúi đầu đi qua.

Lão thái thái giơ tay chọc chọc nàng trán, không vui nói: “Cấm ngươi ba ngày ở trong phòng lão đầu thành thật đợi!”

Mai Như đáp ứng “Đã biết”, lại ngượng ngùng ngồi bên Kiều thị.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc có hạ nhân vội vội vàng vàng lại đây báo tin vui nói: “Chúc mừng lão tổ tông, chúc mừng lão tổ tông!”

Vừa nghe lời này, mọi người trên mặt rõ ràng khoan khoái rất nhiều, Mai Như trong lòng sửng sốt, lại thở ra một hơi.

Đỗ lão thái thái vội vàng hỏi: “Tiểu tử vẫn là nha đầu?”

“Sinh một nha đầu đáng yêu, chúc mừng lão tổ tông có chắt gái.”

Vừa nghe đến ca ca có nữ nhi, Mai Như đột nhiên lại có chút ngốc —— rốt cuộc kiếp trước ca ca không lưu lại huyết mạch, nàng cũng không có con nối dõi, kiếp này lại không giống, không biết ca ca biết sẽ như thế nào, nghĩ lại, nếu bị Đổng thị biết, cũng không biết sẽ có tâm trạng gì.

Triệu di nương như thế nào lão thái thái đơn giản hỏi một câu, thuộc hạ trả lời: “Hiện giờ còn hôn mê.”

“Để đại phu khám xem.” Lão thái thái nói như vậy, xua tay để người lui ra.

Lúc sau, Đỗ lão thái thái giữ Kiều thị nói chuyện, người khác đều rời đi.

Nếu lúc trước nhắc đến Đổng thị, Mai Như trong lòng vẫn luôn nhớ thương, cũng không biết Dao tỷ tỷ thân mình như thế nào, có hay không bị đại tẩu kia khi dễ, người khác xứng không…… Nghĩ như vậy, Mai Thiến đi chậm hai bước, mời nói: “Tam muội muội, chờ lát nữa vào trong phòng ta uống ly trà?” Nói xong, lại cười.

Người này cười rộ lên là thật là đẹp mắt, Mai Như ngẩn người, càng không tự nhiên. Nhưng trước khi rời kinh, nàng đem chuyện đại tẩu đều phó thác cho Nhị tỷ tỷ, hiện giờ biết Nhị tỷ tỷ có chuyện muốn nói, Mai Như cũng nhàn nhạt cười cười, nói: “Ta một lát sẽ tới.”

Đại tỷ tỷ chính là song hỉ tự trâm như ý, vừa lúc đại hỉ của nàng, Nhị tỷ tỷ chính là thỏi mạ vàng sơn thủy mặc, còn Bình nhi là bánh gạo đầu bếp làm.

Hiện tại còn không thể tùy tiện đi thăm tiểu nha đầu mới sinh, ngày mai lại bị cấm túc, Mai Như hiện giờ rảnh rỗi, liền đem đồ vật đưa cho tỷ muội.

Mai Vân tính tình an tĩnh, không tranh không đoạt, khách khách khí khí nói cảm ơn. Bình tỷ nhi lại là tính tình hỏa bạo, một điểm liền trúng. Nhìn thấy bánh gạo ở đĩa, nàng bất mãn nói: “Tam tỷ tỷ lấy này tống cổ ta?” Dứt lời còn hừ hừ hai tiếng.

“Tứ muội muội không cần thì thôi.” Mai Như muốn thu hồi, Bình tỷ nhi “Ai” một tiếng, cố mà làm nói: “Ta nếm cũng không được sao?”

Một nếm cũng không thể dừng, ngay cả Mai Như muốn ăn một cái, Bình tỷ nhi cũng lập tức bảo vệ, giống y như gà mái.

Mai Như cười cười đi đến Nhị tỷ tỷ.

Mai Thiến đơn độc ở viện lão tổ tông, bên trong bày biện thanh nhã u tĩnh, thích hợp thân thể ốm yếu của nàng an dưỡng.

Đem thỏi từ tráp lấy ra, Mai Như nói: “Biết Nhị tỷ tỷ yêu thích tranh chữ đan thanh, trên đường ngẫu nhiên gặp được một Lý đình chế mặc thỏi, nghĩ đến tặng cho Nhị tỷ tỷ.”

“Cảm tạ Tam muội muội.” Mai Thiến tiếp nhận, lại nói: “Tam muội muội có tâm.”

Mai Như nhàn nhạt cười cười, chỉ hỏi: “Nhị tỷ tỷ, đại tẩu bên kia như thế nào? Thân mình có khá hơn?”

Mai Thiến nói: “Đang muốn cùng Tam muội muội nói. Dao tỷ tỷ thân mình khá hơn nhiều, không cần Tam muội muội lo lắng chuyện này, nghe nói Đổng gia trước đó vài ngày giống nhìn trúng một nhà.”

Mai Như giật mình, “Có biết là nhà nào không ạ?”

Mai Thiến lắc đầu, che mặt khụ một tiếng áy náy nói: “Tam muội muội, ta mấy ngày nay thân thể kém, lão tổ tông không cho ta được ra phủ, cho nên còn không có cơ hội hỏi sao lại thế này.”

Mai Như biết tính nết của Đổng phủ Tiền thị, cũng không biết người này rốt cuộc nhìn trúng nhà nào……

Mai Như nghĩ trong lòng chuyện này, về viện thì Kiều thị đã từ xuân hi đường trở về, chính sấm rền gió cuốn an bài vú nuôi bế tiểu nha đầu mới vừa sinh lại đây, chuẩn bị nuôi dưỡng bên cạnh nàng. Giao cho Triệu di nương ngu xuẩn kia, chỉ sợ mầm tốt cũng sẽ bị mang hỏng!

Vừa nghe lời này, Mai Như đi không nổi.

Kiếp trước nàng không gặp qua đứa bé nào, hơn nữa chính mình còn sẩy một lần, Mai Như vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối, trong lòng có chút tò mò, chờ vú nuôi ôm lại đây nhìn một cái.

Không bao lâu, vú nuôi ôm đứa bé lại đây.

Nha đầu nho nhỏ, nhíu nhíu, mềm mại một cục, cái gì cũng không nhìn ra.

Mai Như có chút không thể tưởng tượng được.

Thục Liêu bên Kiều thị đã bế đứa bé ôm vào trong ngực nhìn kỹ xem, cười nói: “Giống Tương ca nhi.” Bên cạnh Lưu mụ mụ cũng nói: “Thái thái, ngài nhìn, đôi mắt này, cái mũi không phải là cùng Tương ca nhi khi còn nhỏ giống nhau như đúc sao?”

Mai Như nghe vậy càng thêm không thể tưởng tượng nổi, như vậy cũng có thể nhìn ra?

Kiều thị ôm trong chốc lát, thấy Mai Như ở bên cạnh, cười nói: “Tuần Tuần cần phải ôm một cái?”

Mai Như giật mình, vươn tay, thật cẩn thận bế. Cảm giác nặng trĩu đặc biệt này quả thật kỳ diệu. Nàng cúi đầu nhìn đứa bé, nhưng đứa bé kia chỉ nhắm hai mắt ngủ say, ở trong lòng ngực nàng, an an tĩnh tĩnh, ngoan ngoãn cực kỳ. Lẳng lặng đoan trang, Mai Như trong lòng mạc danh đau xót, nàng bỗng nhiên tưởng cũng không biết đứa bé của mình kiếp trước có bộ dáng gì, là tiểu tử hay là nha đầu, lớn lên ngoan không, lại có thể gọi nàng mẫu thân……

Tâm tư nghĩ về không ngăn được từng trận phiếm đau, Mai Như trở tay không kịp, vội vàng đưa đứa bé cho bà vú.

“Tuần Tuần, vành mắt của con sao lại hồng hồng?” Kiều thị hiếu kỳ nói.

Mai Như cười cười nói: “Con vui thay cho ca ca.” Lại nói: “Nương, con viết thư báo cho ca ca tin vui.”. Đọc thêm nhiều truyện ở _ TRUMtr uyen. c om _

“Được.”Kiều thị sảng khoái đáp.

Mai Như ngày này ban đêm liền viết thư cho Mai Tương. Lo lắng Triệu di nương trở về thổi bên tai lung tung, Mai Như kể lại toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối, khi viết đến tiểu nha đầu kia, nàng không quên thêm một câu: “Ca ca, nương nói nha đầu giống huynh.”

Nửa tháng sau Mai Tương nhận được phong thư.

Biết được chính mình có nữ nhi, hắn thật sự không thể tưởng tượng được. Ngơ ngác sửng sốt một lúc lâu, hắn chạy ra doanh trướng, trực giác báo nên làm chút cái gì mới tốt, rồi lại không biết nên làm cái gì. Hắn đứng ở chỗ đó, vẫn là ngốc ngốc, nghênh diện thấy một người đi qua, hắn cười cười, ngây ngốc nói: “Ta có khuê nữ, giống ta.”

Phó Tranh cảm thấy không thể hiểu được. Dừng một chút, hắn phá lệ, nhàn nhạt nói một tiếng “Chúc mừng”.

Mai Tương lại chạy về doanh trướng, đặt bút hồi âm.

Cuối cùng, mới thật cẩn thận hỏi hai câu: “Hôn sự của tỷ tỷ như thế nào? Nàng có biết tiểu nha đầu này không?”

Sau khi viết xong, Mai Tương liền cảm thấy càng thêm thấp thỏm bất an, có tiểu nha đầu này chỉ sợ nàng càng không muốn liếc hắn một cái…… Lúc trước vì đứa bé mà cãi nhau thành như vậy, hiện giờ hắn còn có mặt mũi nào nữa?