Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 111




Trong viện cười vui không dứt, vô cùng náo nhiệt. bên trong Mai Như lại yên lặng, nàng ngồi ở chỗ đó, trong lòng vẫn hoảng, thực loạn. Hai tay đặt ở một chỗ, cả người như lưng như kim chích, hận không thể chạy thoát.

Trong lòng hoảng sợ, đột nhiên, những náo nhiệt đồng thời cuốn vào trong phòng, ập vào trước mặt. Mai Như che chở toàn bộ khăn voan, tầm nhìn xuất hiện một đôi giày thêu cát tường bát bảo! Mai Như cứng lại, sau đó một góc hỉ bào của nam nhân, giống màu của khăn quàng trên người nàng.

Mai Như cúi đầu ngồi ở chỗ đó, động tĩnh lúc này mới chậm rãi truyền vào trong tai. Nàng nghe được Mạnh Uẩn Lan cùng Bình tỷ nhi cười, còn có hỉ nương đang nói cát tường. Trước mặt Phó Tranh rõ ràng cái gì cũng chưa nói, nhưng Mai Như cảm thấy hắn là đang cười. Ngơ ngẩn nhìn giày người nọ, nàng bị bọn nha hoàn nâng lên.

Trước mắt là một màu đỏ mênh mang, nàng không thấy cái gì, chỉ có thể nhìn giày và vạt áo của Phó Tranh.

Nhìn chằm chằm đôi giày như ẩn như hiện kia, Mai Như có chút thất thần.

Kiếp trước lúc cùng Phó Tranh thành thân, nàng nhớ rất rõ ràng, chính là đôi giày này. Ngày đó, Mai Như liếc hắn. Lúc vén khăn voan, nàng đánh bạo nhìn về phía hắn. Khi đó Phó Tranh cũng ăn mặc hỉ bào đỏ, khuôn mặt trầm tuấn, con ngươi đen nhánh mà lạnh. Bốn mắt nhìn nhau, Mai Như dịu dàng rũ thấp mắt, sau đó nhìn đôi giày đỏ, đôi giày dùng tơ vàng chỉ bạc thêu văn cát tường. Lúc ấy nàng không dám nhìn cái gì, chỉ nhìn chằm chằm đôi giày của hắn, đêm đó hắn đi, cũng không trở về.

Chớp mắt, đôi giàu trước mặt thêu hoa văn y hệt, Mai Như hơi hoảng hốt.

Lúc tạm biệt cha mẹ, bị đưa lên kiệu hoa, Mai Như vẫn ngơ ngẩn.

Kiệu hoa từ Định Quốc Công phủ đi ra ngoài, cùng nâng ra ngoài, còn có của hồi môn. Người tò mò bên đường không ít, cũng chẳng biết bao nhiêu.

Kiệu hoa rực rỡ, làm người hâm mộ.

Một đường thổi kéo đàn tấu, kiệu hoa vào cửa chính vương phủ. Đợi kiệu khiêng xuống, Mai Như được dìu xuống. Sau khi cùng Phó Tranh hành đại lễ được đưa vào động phòng.

Động phòng luôn là náo nhiệt nhất, Mai Như ngồi ở mép giường, chỉ cảm thấy trong phòng toàn là người. Tiếng nói chuyện, cười vui còn có tiếng trẻ con không dứt bên tai, nhưng nàng đều nghe không rõ, cũng không nhìn thấy. Mai Như nắm chặt tay ngồi ở đó, không tự nhiên.

Lúc Phó Tranh đi tới nhìn thấy dưới khăn voan đỏ nhẹ nhàng chuyển động. Tưởng tượng thấy dáng vê của người đó, Phó Tranh không khỏi cười cười.

Hắn hiếm khi cười, ý cười này ôn nhu, người xem náo nhiệt không khỏi lặng lẽ bất ngờ

, Yến Vương điện hạ thật sự là quá mức tuấn lãng, nói tuấn lãng cũng không đủ, đó là vẻ đẹp khiến người trầm luân. Mà điện hạ ngày thường đối với người khác lạnh lùng, chỉ cười với người trước mặt, nụ cười này không khỏi quá mức xa xỉ. Tâm tư mọi người khé chuyển, lại nhìn Mai Như đang ngồi mép giường, nhất thời cũng không biết nên là hâm mộ hay là ghen ghét.

Mai Như tự nhiên nhận ra sự quái dị, nàng ngẩn người, khăn voan được Phó Tranh lấy ngọc như ý vén lên. Ánh sáng vào mắt, trước mắt dần dần sáng lên, Mai Như hơi híp mắt. Thích ứng được ánh sáng, nàng không hồ đồ ngẩng đầu nhìn về phía Phó Tranh, ánh mắt nhàn nhạt xẹt qua những người đến xem, sau đó an tĩnh cụp mắt.

Mọi người nhất thời càng kinh ngạc đến ngây người. Tân nương tử cũng quá đẹp đi, sóng mắt nhợt nhạt nhìn lại đây, giống như nước chảy lười nhác, quyến rũ tâm người khác, mà gương mặt phía dưới mũ phượng kinh diễm không gì sánh được. Mọi người lúc này xem đến ngây người.

Phó Tranh đứng ở một bên, ánh mắt thật sâu nhìn Mai Như.

Lọt vào trong mắt là tóc mây đen láy, kết hợp với dáng vẻ mềm mạn, trừ mũ phượng châu quang bảo khí ra, nàng còn cài trâm hoa, vành tai trắng nõn đeo khuyên tai trân châu. Những trang đó ở trên người khác có lẽ là sẽ tục, nhưng ở trên người nàng càng khiến nàng xuất sắc động lòng người.

Phó Tranh bình tĩnh nhìn, Mai Như vẫn cúi đầu, căn bản không nhìn hắn. Đời trước, hắn vừa mới đẩy khăn voan, Mai Như nghiêng đầu nhìn hắn, khi đó mọi người còn chê cười nàng, chê cười nàng một tân nương tử nhưng sốt ruột như vậy…… đầu của tim Phó Tranh bỗng dưng lại bắt đầu đau, giống có cái gì cọ xát, hắn ngơ ngẩn nhìn Mai Như, nhưng nàng chỉ cúi đầu.

Đến lúc hai người sắp hành lễ uống rượu, Mai Như mới bất đắc dĩ nhìn cái một cái.

Đối diện với ánh mắt của nàng, trong lòng Phó Tranh cảm thấy vui mừng, ngực đau giống như được lấp đầy, hắn cong khóe miệng cười, nhưng Mai Như nhàn nhạt quay mặt đi, cũng không có chút vui vẻ gì.

Khóe miệng cười đọng lại, Phó Tranh trầm mặc, để chén rượu trong tay xuống.

Hành lễ xong, chúc mừng xong, mọi người được mời đến phía trước uống rượu. Phó Tranh đương nhiên cũng đi. Trong phòng hắn cùng Mai Như sóng vai ngồi, Mai Như vẫn an tĩnh cúi đầu, tay nắm chặt để ở đầu gối.

Phó Tranh nghiêng đầu, thấy sườn mặt kiều mị. Đôi môi mềm mại hồng hồng khiến người cảm thấy không thể hôn một cái, còn khuyên tai hình gọt nước động động…… Phó Tranh giơ tay khảy khuyên tai nàng. Lòng bàn tay hắn thuận thế thổi qua vành tai Mai Như, thô lệ làm người rùng mình. Mai Như né tránh, cuối cùng nhìn lại đây.

Trong mắt nàng hàm chứa giận dữ, càng thêm đáng yêu.

Phó Tranh cười nói với nàng: “Được rồi A Như, chờ ta trở lại.”

Mai Như hơi hơi cứng lại, không biết nghĩ đến cái gì, nàng nghiêng người, một lần nữa cúi đầu, không nói chuyện.

Đây là hắn nợ nàng, xin lỗi nàng…… Sự chua xót quanh quẩn ở trên đầu quả tim, vẫn đau, Phó Tranh từ phía sau ôm chặt Mai Như.

Trong phòng còn có nha hoàn ở! Mai Như hoảng sợ, hoảng đến quay đầu lại trừng hắn. Nàng trừng lại đây, Phó Tranh bắt được cằm nàng, hắn hôn xuống. Mai Như càng là hốt, đôi tay vội chống ngực đẩy hắn ra. Phó Tranh sức lực lớn, lập tức giữ chặt nàng. Hai người còn ăn mặc hỉ phục, Phó Tranh đã đè ép xuống, vặn tay nàng qua đỉnh đầu.

Hắn hôn nàng.

Môi Phó Tranh vừa mỏng vừa lạnh, ngậm lấy cánh môi nàng, chậm rãi hôn, cũng không buông tha bất luận cái gì. thậm chí còn giống như nảy sinh ác độc cắn đầu lưỡi nàng.

Mai Như đau, đáy mắt nổi phiếm hồng, càng thêm nhu nhược đáng thương.

Phó Tranh đè nặng nàng, không bỏ cũng không rời đi, hắn nói: “Nếu không nàng cũng cắn ta đi? Để bớt giận?”

Nghe hắn nói như vậy, Mai Như thân mình cứng đờ quay mặt đi, lạnh lùng nhắc nhở nói: “Điện hạ, huynh nên đi ra ngoài.”

Thấy Mai Như dỗi, Phó Tranh ngược lại cười, mặt mày giãn ra, vô cùng thoải mái. Lại hôn mạnh nàng một cái, hắn nói: “Đừng suy nghĩ miên man, an tâm chờ ta trở lại.”

Mai Như lúc đầu giận dỗi, hiện giờ cứng lại.

Phó Tranh đi phía trước uống rượu, tân phòng hoàn toàn an tĩnh lại, Tĩnh Cầm cùng Ý Thiền lúc này mới tiến vào. Lúc trước các nàng cũng hoảng sợ, vội vàng lui ra ngoài. Hiện giờ điện hạ đi trước, các nàng mới dám tiến vào. Sau khi vào, cũng chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim hầu hạ Mai Như tháo mũ phượng, còn có tramg sức đầy đầu.

Ngồi ở trước gương, Mai Như nâng mắt thoáng đánh giá khắp nơi.

Nàng phát hiện ra chút kì quái,

Kiếp trước nàng gả cho Phó Tranh, là ở Trạch Lan viện. Sân cũng không phải như bây giờ. Nhìn qua cửa sổ, Mai Như thấy vài cây chuối tây, trong đình viện còn có giàn nho…… Mai Như không khỏi tò mò, kiếp trước nàng ở Yến Vương phủ mười ba năm, nhưng nơi này một chút ấn tượng cũng không có.

“Đây là viện nào của vương phủ?” Mai Như hỏi.

Tĩnh Cầm hồi nói: “Cô nương, nơi này là Lập Tuyết Đường. Trước đó điện hạ phái người đi trong phủ hỏi cô nương thích cái gì, lại sợ cái gì. Biết cô nương sợ nóng, vì thế chọn nơi sau vườn.”

Này đó đều tâm ý của Phó Tranh.

Kỳ thật nếu lại ở Trạch Lan viện, Mai Như chắc chắn sẽ bị những chuyện đã qua làm cho khó chịu, may mắn đời này Phó Tranh chọn chỗ khác, nàng cũng có thể trốn tránh nơi kia.

Mai Như than một tiếng, chỉ tùy ý bảo nha hoàn hầu hạ mình đi tịnh phòng tắm gội thay quần áo, rửa mặt chải đầu sạch sẽ, thay váy lụa mềm mại.

Tịnh phòng cũng rất có ý tứ, ở sau ao, Mai Như có thể ngắm hồ đầy hoa sen.

Dưới đèn lồng, từng lá sen rộn ràng nhốn nháo ở bên nhau, quá náo nhiệt. Nếu tới tháng bảy, hoa sen nở hết, tất nhiên càng thú vị.

Mai Như cười cười, bỗng nhiên lại ý thức được, hoa sen này ở kiếp trước Yến Vương phủ không có.

Trước kia Yến Vương phủ quạnh quẽ, hiện tại thật đúng là không giống, nơi chốn lộ ra sự sống.

Nghĩ đến đều là Phó Tranh phân phó, lại nghĩ đến người kia, đầu lưỡi Mai Như lại đau, thân mình chậm rãi bắt đầu cứng đờ, một lòng lại hoảng, tim đập rất nhanh, thực không thoải mái.

Rửa mặt chải đầu xong, đồ ăn cho Mai Như đã được bưng lên.

Chỉ là một bữa cơm, đầu bếp vương phủ biến đổi đa dạng làm thật nhiều món, nhìn rất ngon miệng. Mai Như trong lòng có tâm sự, không muốn ăn uống, chỉ động mấy chiếc đũa, lại để người mang xuống. Lúc này bưng lên chính là các loại trái cây. Mai Như hoang mang: “Sao lại nhiều như vậy?” Nàng một người cũng ăn không hết.

Tĩnh Cầm lặng lẽ trả lời: “Là điện hạ phân phó. Điện hạ nói không biết cô nương thích ăn những thứ gì, sợ ủy khuất người.”

Vừa nghe đến người này, Mai Như vẫn cứng đờ.

Nàng dùng xong cơm, rảnh rỗi, trong viện nha hoàn khác lại đây bái kiến. Mai Như nhàn nhạt nhìn qua, chỉ thấy những nha hoàn đó đều không giống đời trước, Lý hoàng hậu phái xuống mấy ma ma. Đối với mấy người trong phòng, Mai Như xua tay nói: “Hôm nay mệt mỏi, các ngươi lui đi.”

Trong đó một vị Trâu ma ma cười nói: “Vương phi, nha hoàn đều thô tay thô chân, vẫn là bọn nô tỳ hầu hạ mới tốt.”

Nghe nàng ta trực tiếp chống đối, Mai Như không vui, cười lạnh nói: “Bổn vương phi nói câu đầu tiên đã không nghe? Hay là muốn điện hạ tới nói với các ngươi?

Ma ma tức khắc im tiếng, vội vàng lui ra.

Lúc Phó Tranh vội vàng trở về, đã nghe nói chuyện này. Hắn đi vào trong phòng, Mai Như sắc mặt nhàn nhạt, nhìn không ra vui vẻ, chỉ ngồi ở chỗ đó đọc sách. Nhìn thấy hắn tới, Mai Như hành lễ, vẫn là dáng vẻ không mặn không nhạt. Phó Tranh cười.

Mai Như bị hắn cười đến không thể hiểu được, vội vàng gọi người vào hầu hạ Phó Tranh tắm gội thay quần áo.

Lúc Phó Tranh trở ra, chỉ mặc trung y. Vạt áo thắt nghiêng, bọc lấy nam nhân thon dài, lộ ra chút cấm dục.

Liếc hắn một cái, giống như bị bỏng, Mai Như cực nhanh thu mắt, không tự nhiên tiếp tục đọc sách.

Phó Tranh vẫy tay, bọn nha hoàn nối đuôi nhau ra, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.

Mai Như ngồi ở chỗ đó, cúi đầu. Nàng mặc vây lụa ngọc, chỉ cần ngồi ở chỗ đó, mặt hay dáng người cũng là lộ ra lả lướt. Tóc đen rơi xuống dưới, có một chút trên vai, có chút trượt xuống dưới, che khuất khuôn mặt cô nương xấu hổ mà ửng đỏ.

Phó Tranh đi qua, rút quyển sách kia ra.

Người này tới gần, Mai Như thân mình lại cứng lại, tiếp theo còn không kịp phản ứng, đã bị Phó Tranh chặn ngang ôm ở trong lòng ngực, Mai Như sợ tới mức muốn la hoảng lên, còn may Phó Tranh chỉ là ôm nàng ngồi xuống. Nàng ngồi ở giữa hai chân hắn, nhìn thẳng người nam nhân này.

Phó Tranh không nói gì, chỉ giơ tay xoa tóc nàng, vén vài sợi tóc mai sau tai Mai Như. Tay lại rời đi, dọc theo mặt nàng nhẹ nhàng, như là đang sủng nịnh trân bảo.

Mai Như vẫn cứng đờ.

Phó Tranh ôn nhu hỏi: “Còn đau phải không?”

“Cái gì?” Mai Như khó hiểu.

Phó Tranh cười, mặt mày ôn nhu, hắn nói: “Vậy là là không đau.”

Mai Như còn không có phản ứng rõ ràng, người này lại vô sỉ hôn lên. Kể từ đó, Mai Như mới hiểu được hắn đang nói cái gì! Mặt Mai Như đỏ bừng, người này ôm nàng, không cho nàng trốn. Tay hắn theo vạt áo sờ xuống dưới, cởi sa y của nàng ra.

Không khí lạnh lẽo chui vào, mặt Mai Như trắng bệch, vẫn giãy giụa, rồi lại bị hắn khống chế.

Cúc thứ hai bị đẩy ra, sau đó là cái thứ ba, bên trong chiếc yếm thêu mềm mại, phác hoan thân mình thật sự mê người, bộ ngực tròn tròn, vòng eo nhỏ, còn rất mềm mại.

Phó Tranh nhìn thoáng qua, ánh mắt càng thêm thâm trầm. Hắn trực tiếp ôm Mai Như vào trong mành, cả người bao phủ lên.

Cảm nhận được trọng lượng của người nam nhân này, còn có chỗ kia đang cứng lên, Mai Như càng thêm cứng đờ. Nàng nhắm chặt hai mắt, thân thể run lên. Nhưng môi Phó Tranh mềm mại, một chút công thành đoạt đất, đặc biệt có kiên nhẫn. Nàng chính là con mồi của hắn, hắn đêm nay muốn nàng. Tay hắn còn ở bên trong yếm, thuận thế cầm nơi mềm mại kia, lòng bàn tay hắn thô, lướt qua nơi nhòn nhọt ấy....

Mai Như lập tức trừng mắt!

Bốn mắt nhìn nhau, Mai Như xoay người lập tức nôn.