Khi cõng cô về nhà, cô đã gục lên vai anh ngủ say.
Máy sưởi dưới sàn đã được dì giúp việc mở sẵn từ trước, anh đặt cô nằm lên giường mình, sau đó đắp chăn ngay ngắn cho cô.
Chiếc vali màu vàng cô mang theo vẫn nằm ở phòng khách.
Dường như ý nghĩa của nó vào giờ phút này hoàn toàn khác biệt.
Anh đi đến, lần đầu tiên anh nhận thức được khi cánh cổng thông tin mở rộng quá mức thì sẽ thật sự khiến con người ta mất đi năng lực phản ứng, trái tim đã tê liệt hoàn toàn, cánh tay cũng như vậy, vô số suy nghĩ tuôn ra hoành hành, muốn lên tiếng nhưng không thể thốt ra một lời nào.
Trong khoảnh khắc ấy, anh bỗng nhận ra nhân sinh của mình cằn cỗi đến nhường nào.
Lần đầu tiên nhận được cúp cũng chẳng cảm thấy hư ảo như giờ phút này. Anh chợt nhớ lại cuốn sổ cô đưa trước lúc rời đi, anh vẫn luôn mang theo nó bên mình, ngày hôm qua anh còn nghĩ nếu không nhớ mật khẩu thì tại sao cô lại muốn đưa nó cho anh? Nhưng bây giờ thì không như vậy nữa.
Anh phủi nhẹ bìa cuốn sổ dù rằng trên đó chẳng có chút bụi. Cô nói đây là cuốn sổ cô mua năm lớp 11, chỉ được đặt mật khẩu một lần, đặt rồi thì không thay đổi được nữa.
0, 6, 1, 6.
Anh xoay các con số mật khẩu vào với suy nghĩ rối bời, thậm chí còn không có suy luận logic gì cả nhưng sau khi anh nhập mật khẩu, chiếc ổ khóa cạch một tiếng, là tiếng mở ra —
Ngày 16 tháng 6, sinh nhật của anh.
Ban đầu anh nghĩ đó là một cuốn nhật ký nhưng mở ra rồi mới biết đây là một quyển album ảnh.
Nhưng cất giữ bên trong không phải là ảnh chụp mà là những bưu thiếp vẽ tay.
Mỗi một tấm đều khác nhau, có nước ngọt, lá cây, dâu tằm, có hình vẽ chi tiết cũng có hình vẽ phong cảnh nhưng mỗi một khung cảnh đều quen thuộc vô cùng, có lẽ đều có liên quan đến anh.
Tấm thứ nhất là bộ đồng phục trắng xanh xen kẽ của trường trung học trực thuộc, dưới ánh sáng có đường viền màu vàng.
Mặt sau có chữ.
Sau chữ To cô không viết rõ tên anh mà là một từ tiếng Anh.
Earendel.
Ngôi sao Bình Minh.
Theo sự đo lường, đây là vì sao cách xa Trái đất nhất.
Giờ phút này, anh lại cảm thấy hít thở khó khăn một lần nữa, tựa như có ai đó bóp chặt lồ ng ngực và cổ, buộc anh phải dùng nhiều sức để xoa dịu mới có thể tránh khiến những nơi khác trên cơ thể mất sức theo.
Nét chữ thanh tú của thiếu nữ nhẹ nhàng nằm trên mặt sau của bưu thiếp.
-
To Earendel:
Cảm ơn áo đồng phục của cậu.
Tớ đã giặt sạch cho cậu rồi, cậu thích mùi bột giặt gì nhỉ?
Nếu như mùi hương mà tớ trả lại cho cậu đặc biệt hơn một chút thì tốt rồi.
-
To Earendel:
Hôm nay tớ đến cửa lớp cậu, có vài bạn nữ rất xinh xắn đang chờ cậu nên tớ để đồng phục ở đó, tớ đi trước nhé.
Nếu tớ xinh hơn một chút, có phải tớ cũng có can đảm đứng lại đó chờ cậu không?
-
To Earendel:
Hôm nay tớ phát hiện một bí mật.
Chiếc áo đồng phục tớ trả cậu có sợi dây đỏ, hôm nay cậu đã mặc nó, cậu có nhớ mình từng ném chiếc áo đó cho một bạn nữ không? Lúc tớ trả áo, cậu có tâm trạng thế nào nhỉ?
Hôm nay còn tưởng cậu sẽ nhìn thấy tớ qua mấy chiếc lá cây nhưng hóa ra lại mừng hụt, nhưng không sao, tớ không xinh, cậu có nhìn cũng chẳng nhớ đâu.
-
To Earendel:
Hôm nay tớ gặp cậu ở tiệm lẩu, trời xui đất khiến thế nào cậu lại khui chai Bắc Băng Dương giúp tớ, hóa ra loại nước ngọt này ngon như vậy, tớ còn mang chai rỗng về.
Tiền Khương đã cười tớ một trận.
-
To Earendel:
Hôm nay là kỳ thi cuối cùng trước khi nghỉ hè.
Nếu tớ thi vào lớp ở tầng một thì có thể đến gần cậu hơn một chút rồi đúng không?
-
To Earendel:
Tớ thi vào lớp ở tầng một rồi.
Nhưng cậu lại chuyển sang lớp Hỏa tiễn.
Có lẽ dù đuổi theo thế nào tớ vẫn không thể bắt kịp cậu.
-
To Earendel:
Thật ra hôm nay tớ không vui nhưng lại thấy cậu đến tiệm băng đ ĩa mà tớ đang làm thêm.
Dù chỉ được nhìn cậu cách chồng album cao thật cao nhưng tớ đã thấy thỏa mãn lắm rồi.
Ngày mai cậu còn đến nữa không?
-
To Earendel:
Hôm nay bạn cậu tổ chức tiệc sinh nhật bù cho cậu.
Sinh nhật cậu là ngày 16 tháng 6, khi đó tớ chưa gặp cậu nhưng tớ mong cậu sẽ tha thứ cho tớ đã làm kẻ đào binh hôm nay, các bạn nữ kia xinh quá, tớ không muốn ở lại đó.
Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
-
To Earendel:
Kỳ nghỉ của trường trung học trực thuộc ngắn quá, lại phải đi học rồi.
Nhưng khai giảng sẽ gặp được cậu, tớ rất vui.
Hôm nay Bốc Duệ Thành và cậu nói chuyện phía sau lưng tớ. Tớ phát hiện mình có một năng lực, đó là chỉ cần dựa vào giọng nói của cậu, tớ có thể biết cậu đang ở đâu.
Giọng cậu rất hay.
-
To Earendel:
Tớ tưởng đã bỏ lỡ cậu, hôm nay mới phát hiện chúng ta vẫn học chung tầng, điều này có phải đã chứng minh nỗ lực của tớ có ích không?
Đến gần cậu hơn một chút. Dù chỉ một chút mà thôi.
Nhưng rất đáng quý.
-
To Earendel:
Lâu rồi không viết cho cậu.
Thích nghi với hoàn cảnh mới đúng là khó quá đi, nếu không vì cậu, có lẽ tớ không muốn vào lớp học mới đâu.
-
To Earendel:
Hôm nay cậu với Bốc Duệ Thành giỡn với nhau, đứng ở cạnh cửa sổ chỗ tớ.
Tim tớ sắp nhảy ra và ngừng đập rồi.
…
-
To Earendel:
Trên người cậu có mùi thơm cây cỏ.
Nên tớ thích trời mưa.
-
To Earendel:
Họ nói bộ phim của đạo diễn đã chọn được nam chính, là cậu.
Có thật không? Vậy sau này cậu còn đến trường học không? Có phải sau này cậu muốn làm nghệ sĩ không? Đây là ước mơ của cậu sao?
Nhưng bất kể thế nào, tớ cũng chúc cậu luôn luôn thuận lợi suôn sẻ.
…
-
To Earendel:
Tớ thường viết bưu thiếp nhưng hôm nay rất khác biệt.
Trên Weibo có poster bộ phim cậu đóng chính.
Tớ cảm thấy không quá chân thực, cứ như giấc mơ vậy. Giờ ra chơi, mọi người ai cũng xem poster của cậu, cậu làm mọi người vô cùng tự hào nhưng cũng càng lúc càng xa.
Sẽ có rất nhiều rất nhiều người yêu thích cậu.
Tớ giống như đưa một vầng sáng bé nhỏ luôn cẩn thận ôm trong lòng vào bầu trời đầy sao.
Từ đầu đến cuối, tớ sẽ trở thành một trong một phần triệu những người thích cậu.
…
-
To Earendel:
Cậu vẫn sẽ trở lại chứ?
Cậu có thể trở lại không?
…
-
To Earendel:
Cậu trở lại rồi nhưng tớ lại không vui như dự đoán.
Cậu bắt đầu được mọi người vây quanh, thậm chí là đi thương hiệu xe mà tớ chưa từng thấy, nhưng trông có vẻ rất đắt.
Cậu lại xuất hiện bên ô cửa sổ đó lần nữa.
Ý nghĩa vật lý càng lúc càng gần nhưng ý nghĩa thực tế thì càng lúc càng xa.
Có lẽ con người phải thực tế hơn chút.
-
To Earendel:
Đến kỳ nghỉ đông rồi.
Tớ ở tiệm trà sữa đối diện cửa hàng băng đ ĩa và nhìn thấy cậu.
Hình như cậu rất thích nơi này, do trong nhà ồn ào quá sao?
-
To Earendel:
Bốc Duệ Thành bảo muốn giới thiệu bạn gái cho cậu, cậu sẽ thích cô ấy chứ? Cậu thích kiểu con gái thế nào nhỉ?
Sau đó hình như có viết thêm gì đó nhưng đã bị cô bôi đi rồi.
Khoảng cách dài nhất là một tuần, cô thường xuyên viết bưu thiếp cho anh, chỉ chớp mắt đã đến mùa xuân.
…
-
To Earendel:
Cô giáo bảo muốn để tớ chuyển sang lớp mỹ thuật.
Cô ấy thấy tớ do dự, có thể cô sợ tớ cảm thấy đây là lần đầu tiên trường tổ chức lớp này thì không biết có làm tốt không.
Không phải vậy đâu, tớ sợ chuyển qua đó thì không được thấy cậu nữa.
…
-
To Earendel:
Tố hồi tòng chi, đạo trở thư trường.
Tên cậu bắt đầu từ câu thơ này sao?
Tình yêu thầm kín của tớ cũng vậy.
-
To Earendel:
Hôm nay cậu lại đi ngang qua cửa sổ chỗ tớ.
…
-
To Earendel:
Họ đùa với tớ.
Họ bảo lên lớp 12 cậu sẽ không đi học ở trường nữa.
Một cuốn album rất dày, xem đến đây mà chỉ mới lật được nửa cuốn.
-
To Earendel:
Hôm nay công việc làm thêm của tớ kết thúc rồi, tiệm trà sữa có một cái tên lãng mạn lắm, là mùa hạ vô tận.
Khi đóng cửa tớ chợt nghĩ đến câu thơ kia.
“Dục mãi quế hoa đồng tái tửu, chung bất tự, thiếu niên Du.”
…
-
To Earendel:
Cậu thật sự không xuất hiện.
…
-
To Earendel:
Hôm nay chính thức chuyển sang lớp mỹ thuật.
Khó quá khó quá đi mất, rất áp lực.
-
To Earendel:
Hôm nay học sắc thái.
…
-
To Earendel:
Hình như có thể vẽ bưu thiếp cho cậu, tớ đã vẽ thử một tấm, có phải cậu cảm thấy bộ đồng phục tớ vẽ có hơi cứng nét đúng không?
Tớ sẽ tiến bộ hơn.
Hôm nay cánh truyền thông chụp ảnh cậu, đẹp lắm.
Giờ phút này anh bỗng nhiên nhận ra, hóa ra trước lúc này, cô luôn sử dụng bưu thiếp không dám tem.
Nói cách khác, bắt đầu từ khi đặt bút viết bưu thiếp, cô chưa từng có ý định sẽ gửi chúng cho anh.
Cho đến tận bây giờ cô cũng không hy vọng xa vời rằng anh sẽ thấy.
Chợt một thứ gì đó rơi xuống bề mặt nilon trong suốt, một giọt nối tiếp một giọt, ngoài phục vụ cho việc đóng phim, anh chưa từng khóc, trừ ngày bà ngoại qua đời, vậy mà giờ phút này anh lại không thể kìm nén được. Anh cảm thấy trái tim đau nhói, hận mình tại sao ban đầu không nhìn thấy, lại hận thời gian không thể quay ngược, thời không không thể trùng lặp lên nhau, nếu không ít nhất anh cũng có thể quay về lúc ấy ôm cô một cái. Là lỗi của anh đã để cô đi một mình lâu như vậy.
Trái tim anh như bị khuấy đảo, hốc mắt căng đau. Anh không biết cô đã cô độc ở một nơi mình không nhìn thấy không ngừng ngắm nhìn anh bao nhiêu lần, cô liều mạng đi về phía trước, nhìn anh càng lúc càng xa vời, cô thích anh, dồn hết tất cả lòng tin mà thích anh, vốn không hề nghi ngờ anh có xứng đáng được thích như vậy không.
Một người thích mình đến nhường ấy, có thể gặp được lần thứ hai trong quãng đời còn lại không.
Anh cố giữ tay mình thật vững vàng, lật đến cuối cuốn album.
-
To Earendel:
Hôm nay cậu về trường nhưng bức tranh ban đầu tớ muốn tặng cậu cuối cùng vẫn chưa được sửa xong. Nhưng có thể do chúng ta không có duyên.
Vốn dĩ tớ rất giận bản thân không có ý chí, không muốn viết gì cả nhưng khoảnh khắc ngẩng đầu lên sau khi cậu chụp ảnh xong, tớ chợt nghĩ đến một câu nói —
“Biết rằng thiếu niên ôm hoài bão lớn, cưỡi chiến mã lướt trên non sông.”
Hóa ra tờ giấy ghi chú đó là do cô viết.
-
To Earendel:
Tháp Hạc Khê tối quá, tớ rất sợ.
Nhưng nếu cậu có thể tỉnh lại, dù sợ đến mấy tớ cũng sẽ leo l3n đỉnh tháp.
Tình yêu tiếp thêm năng lượng cho con người.
-
To Earendel:
Chân đau quá đi mất.
-
To Earendel:
Có phải lời cầu nguyện của tớ có tác dụng rồi đúng không?
Tốt quá, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.
Nếu đã hứa hẹn bốn năm, vậy thì tớ sẽ không thất hứa đâu.
Nhưng hôm nay suýt thì không vào được trong tháp, mấy tấm ván chắn hết cả cửa vào, tớ đành phải di chuyển từng tấm, sợ sẽ chặn đường của người khác. Lúc xuống tháp hình như tớ nghe thấy tiếng còi xe, nhưng đi ra lại không thấy ai cả. Có lẽ là tớ nghe nhầm.
Cậu tỉnh rồi, tốt quá đi.
-
To Earendel:
Ngày mai tớ muốn tham gia roadshow của cậu ở Giang Thành.
Hy vọng tớ giành được vé.
-
To Earendel:
Bộ phim hay lắm, nhưng chúng ta phải từ biệt nhau rồi.
Không cần nhớ đến tớ.
…
Ngày hôm ấy, sau khi roadshow ở Giang Thành kết thúc, việc viết bưu thiếp cũng dừng lại.
Tấm bưu thiếp cuối cùng tiến một bước lớn đến bốn năm sau, nét bút của cô có phần thay đổi, mềm mại tự nhiên hơn rất nhiều.
Cô đã thay đổi cách gọi.
Cuối cùng không giấu giếm nữa.
-
To: Giang Tố
Cậu có biết thích một người có cảm giác gì không, có lẽ là, tớ không có số may mắn nhưng vì con số may mắn của cậu ấy là số 6, vậy nên nó cũng trở thành con số may mắn của tớ.
Có lẽ là, nếu tớ có một viên kẹo, tớ sẽ không đưa cho cậu ngay đâu, tớ sẽ để dành thật nhiều thật nhiều rồi đưa hết toàn bộ cho cậu.
Có lẽ là, tuy đã từ biệt nhưng vẫn không thể hoàn toàn lơ đi những tin tức về cậu.
Con người dù sao cũng phải tiến về phía trước, không phải sao, tớ không thể cứ mãi chìm đắm trong quá khứ được.
Hôm nay tớ tốt nghiệp đại học rồi.
Nhưng tớ vẫn thích người mà tớ đã thích năm 17 tuổi, nói đến đúng là xấu hổ quá nhưng thật ra chẳng có gì kỳ lạ cả, vì tất cả mọi người đều thích cậu, vì đã nhìn thấy cậu thì sẽ khó để người khác vào mắt.
Cậu càng ngày càng tốt hơn, đúng với lời cầu nguyện năm ấy của tớ. Nếu có thể, tớ hy vọng cậu sẽ càng tốt hơn nữa, bây giờ cách tớ nhìn cậu không giống như đang nhìn một người bạn chung trường nữa, đây là một tiến bộ rất lớn, giống như tớ đang nhìn một ngôi sao sáng xa vời, có lẽ không đến mấy năm nữa, tớ thật sự sẽ quên đi được.
Không có chuyện gì thắng nổi thời gian, cậu nói xem có đúng không.
Lời hứa bốn năm với tháp Hạc Khê cuối cùng đã kết thúc, có thể vì vẫn luôn đến nơi đó nên tớ mới luôn nhớ đến cậu. Sau này tớ không đến đó nữa, chắc hẳn dần dần tớ sẽ không nhớ đến nữa.
Thích cậu là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời tớ, tớ không hối hận vì đã đến đây nhưng chỉ có thể đến đây mà thôi.
Ngày mốt là sinh nhật cậu, có thể tớ vẫn sẽ đếm ngược thời gian cùng cậu nhưng có thể là không.
Có rất nhiều chuyện cuối cùng đành phải dừng lại, ví dụ như tình yêu thầm kín của tớ năm 17 tuổi, ví dụ như năm cậu rời đi, và cả bây giờ nữa.
Vậy thì đến đây thôi.
Giang Tố, sinh nhật vui vẻ.
Tớ thích cậu.
— Đây là lời tỏ tình mà cuối cùng cô cũng chịu nói ra.
Nhưng anh biết, khi viết xong câu cuối cùng này cũng là lúc cô từ bỏ.
Điều được mãi mãi lưu giữ trong hồi ức biến thành anh.
Anh che mắt, đợi cảm xúc dịu đi một lúc lâu mới lau khô tay, mở chiếc vali màu vàng ấm áp kia ra.
Cuốn sổ tốc họa đã sắp xếp gọn gàng lại được mở ra một lần nữa, cuối cùng anh cũng có thể kết nối từng bức tranh trong số chúng với ký ức của mình. Khi anh chơi bóng, đến gần ném bóng vào rổ, khui nước ngọt, xoay bút, nghe nhạc, thậm chí là bàn tay lộ ra từ bệ cửa sổ ném chiếc bánh mì nhân mận đào mà bản thân đã quên mất từ lâu.
Nhưng đồng thời lúc đó, vài tấm vé xem phim được kẹp trong các bức tranh cuối cùng lại rơi ra.
Đây là tất cả các bộ phim anh đóng vai chính trong những năm gần đây, cô luôn mua vé của suất chiếu đầu.
Số ghế trên vé là ghế 6 hàng 7 — Chỗ ngồi của anh ở trường.
Một thoáng quay ngược thời gian, anh như được trở về năm lớp 11 ấy, ánh nắng, tiếng ve và mùa hè náo nhiệt, trên dãy hành lang chật hẹp người qua kẻ lại, đâu đâu cũng là lớp đang xếp hàng chuẩn bị xuống sân tập thể dục, vừa nhộn nhịp vừa chật chội phải nghiêng người mà đi qua, không khí nặng nề gần như không thể hít thở.
Mỗi lần nghe người khác than phiền, anh cũng nghĩ, sao lại chật hẹp như thế, sao lại dài đằng đẵng như thế.
Nhưng giờ phút này, anh cụp mắt nhìn vé xem phim ghế 6 hàng 7 trong tay, dãy hành lang được vẽ giữa tấm vé xem phim hệt như một dải ngân hàng vô tận. Giờ phút này anh mới chợt nhận ra — Hóa ra dãy hành lang vừa hẹp vừa gấp gáp mỗi khi đi qua trong trí nhớ anh lại là chiếc cầu nối dài đến với anh đối với cô.
__
Lời tác giả:
Tôi mới xem lại bản thảo lưu trữ, còn sáu chương nữa là kết thúc, có lẽ các bạn đều không thích mỗi ngày một chương, vậy thì đăng hết trong hai ngày này luôn nha. Hôm nay bốn chương (bao gồm chương này), ngày mai ba chương, thứ sáu là kết thúc, đến thứ bảy mọi người có thể tìm truyện khác để đọc ~ Cảm ơn sự yêu thích và bầu bạn của mọi người, hai người họ sẽ hạnh phúc, có duyên hẹn gặp lại nha.
Không khuyến khích các bạn đọc khúc mắc ở văn án xong không đọc tiếp vì vẫn còn một tình tiết truyện quan trọng hơn.