Thính Hạ - Lộc Linh

Chương 22: Cảnh sát trưởng mèo đen




Cô ngồi trong phòng chờ một hồi, thấy đã đến giờ, có lẽ Giang Tố sắp quay xong, mà các diễn viên khác cũng cần cô vẽ bổ sung hoa văn, vì vậy cô đứng dậy rời đi.

Chỉ là trước khi đi vừa khéo nhìn thấy điều khiển của máy lạnh, cô bèn cầm lấy bấm bấm hai cái.

Lúc Giang Tố về phòng nghỉ, bên trong đã không còn ai.

Phim trường rất lớn, không biết cô đã đi đâu mất rồi, tóm lại là không ở trong phạm vi tầm nhìn.

Thậm chí điều này đã khiến người ta nghi ngờ không biết khi nãy cô có đến phòng nghỉ sau khi anh nói với người đại diện không.

Đúng lúc người đại diện đi vào, anh lên tiếng: “Quản Hành.”

Quản Hành: “Hả?”



Anh đang định hỏi nhưng ngửa đầu thấy nhiệt độ của máy điều hòa, trước khi đi quay phim rõ ràng đã tăng lên 26 độ nhưng khi này đã được điều chỉnh xuống 20 độ.

Nhận thức được điều đó, anh khựng lại, chợt nở một nụ cười mà chính mình cũng không hề hay biết, lắc lắc đầu nói: “Không có gì.”



Đã đến rồi.

*

Hôm nay vẫn là một ngày bận rộn đối với Thẩm Thính Hạ.

Nhưng may mà bắt đầu làm việc sớm, năm giờ chiều đã kết thúc công việc.

Trả lại cô là cánh tay mỏi nhừ.

Cô xách thùng dụng cụ nhỏ của mình tan làm nhưng giữa đường, cô bỗng nhìn thấy một con mèo vàng đang vừa ăn trái cây dưới đất vừa kêu meo meo nghe rất vui vẻ. Cô chỉ gọi hai tiếng, mèo nhỏ đã chạy từ dưới gầm xe đến cọ cọ bên chân cô.

— Đúng là ban ơn mà.

Cô đã từng thấy rất nhiều chú mèo cưng lạnh lùng và không quan tâm người ngoài trên các trang mạng xã hội khác nhau, giờ phút này, một con mèo xa lạ chợt vây quanh cô cọ qua cọ lại, ngoại trừ ban ơn thì cô không biết dùng từ nào khác để hình dung cho sự kinh ngạc vì được yêu thích này của mình.

Thế là cô bị bắt làm tù binh, cảm thấy nếu mình không cho chú ta ăn gì đó thì sẽ rất hổ thẹn với sự lấy lòng của mèo nhỏ.

Cô quay về khách sạn trước, lên ứng dụng đặt đồ ăn ngoài mua một chút đồ ăn dành cho mèo, nhưng khi vòng lại tìm thì mèo nhỏ đã đi mất rồi.

Tìm hơn mười phút vẫn không thấy chú ta đâu, cô đành cất đồ ăn cho mèo vào túi xách trước, nghĩ thầm nếu sau này gặp lại cô sẽ cho nó ăn.

— Đến ngày thứ tư mới gặp lại chú mèo nhỏ kia.

Không ngờ nó còn có một người anh em nữa, cũng là mèo vàng, cô không thể phân biệt được hai chú mèo này, chỉ thấy móng vuốt của chú mèo đến sau màu trắng hệt như đang đeo đôi bao tay màu trắng vậy.

Cô đút cho chúng ăn xong, hai chú mèo quấn cô kêu meo meo không dứt, cô hết cách đành phải đi mua thêm đồ ăn cho chúng. Sau vài ngày, thời gian cho ăn dần cố định, cô cũng phát hiện càng ngày càng có nhiều mèo hơn.

Có lẽ gần đây có một khu dân cư nên mới có những chú mèo nhỏ không biết là nuôi thả hay bị lạc này.



Sẩm tối, Giang Tố lên xe bảo mẫu.

Anh liếc mắt nhìn lịch trình gần đây của đoàn làm phim, một lúc lâu sau mới nói: “Gần đây xong việc rất sớm.”

“Đúng vậy, mấy cảnh quay hai ngày nay cậu không cần vẽ hoa văn nên tiết kiệm được nhiều thời gian, dĩ nhiên phải xong việc sớm rồi.” Quản Hành nhìn vẻ mặt anh, cũng không biết đây là vui vẻ hay là buồn bã suy sụp, bèn trêu hỏi ngược lại: “Sao thế, cậu không thích à?”

Anh không đáp lời.

Đúng lúc này bên ngoài có âm thanh, anh tưởng mình nghe nhầm nhưng lắng tai nghe một hồi mới nhận ra hình như ngoài cửa sổ có người thật.

Anh giơ tay vén rèm lá ra một góc nhỏ.

Ở vườn hoa cách đó không xa, cô đang ngồi xổm, nhìn dáng vẻ như đang cho mèo ăn, rồi bất thình lình trong bụi cỏ sột soạt có một chú mèo lông màu tối nhảy ra, hình như là đi ngang qua.

Cô bị dọa hết hồn: “Hả? Cảnh sát trưởng mèo đen?”



Anh nhìn một hồi, bỗng nhớ đến hình tượng nhân vật trong bộ phim hoạt hình đã từng xem lúc trước rồi so sánh với chú mèo có bộ lông đen bóng, trước ngực là một nhúm lông trắng kia, sau đó cười khẽ.

Kể ra cũng giống thật.

Anh cứ nhìn như vậy một lúc, ban đầu chỉ cảm thấy chúng giống nhau, cũng không biết mèo đâu ra mà nhiều vậy, nhưng sau đó anh đã ghi nhớ tên của chúng theo cách gọi của cô.

Con có bộ lông vàng toàn thân chỉ gọi là Tiểu quất, con có bộ móng trắng gọi là Tay trắng, con có bộ lông trắng đen xen kẽ cô gọi là mèo Bò sữa, còn có một con lông ba màu là Tam hoa, một con khác cũng giống hệt như thế nhưng lông trên đầu màu vàng, cô gọi nó là Tóc mái.

Có lẽ ấn tượng ban đầu là chủ đạo, nhúm lông măng vàng vàng kia càng nhìn càng thấy giống tóc mái.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ quá lâu, khiến người đại diện hơi khó hiểu.

Quản Hành: “Đi chưa đây?”

Không nhận được câu trả lời, Quản Hành bèn nhích đến gần, hỏi: “Nhìn gì đó? Tuyệt vời lắm hả?”

Giang Tố hoàn hồn lại: “Không phải tuyệt vời —”

Nói đến đây anh dừng lại, nghĩ ngợi hình dung từ, một lúc lâu sau mới tiếp câu: “Mà rất đáng yêu.”

Quản Hành ngửa ra sau, nhìn anh với vẻ khó tin.

Anh buông rèm lá xuống, chuyển tầm mắt qua thì thấy biểu cảm của Quản Hành, quay đầu hỏi: “Sao vậy?”

Quản Hành: “Cậu chưa từng nghe câu nói kia à? Đáng yêu là cấp bậc cao nhất của khen ngợi đấy.”

Quản Hành ló đầu tới, cũng hóng hớt muốn xem: “Để tôi xem thử là cảnh tượng gì có cấp bậc này nào?”

Có xứng với lời khen đáng yêu của Giang Tố không đây.