Thính Hạ - Lộc Linh

Chương 19: Khối màu ấm áp




Cô không ngờ vào giờ phút này sẽ bất ngờ gặp lại Giang Tố.

Khoảnh khắc tầm mắt hai người giao nhau, tim cô chợt ngừng đập, ánh nắng ấm áp rọi đến từ phía sau lưng anh, khiến cô chói mắt phải quay mặt đi. Trước mắt nhất thời xuất hiện tầng tầng lớp lớp vầng sáng, làm con người ta nghi ngờ không biết đây có phải ảo ảnh không.

Khi ổn định tinh thần lại và ngẩng đầu lên, cảnh quay đã bắt đầu.

Cô rơi thẳng từ trên đài cao xuống đất, dường như cuối cùng cũng có chút cảm giác chân thực vì ở trung tâm máy quay là Giang Tố.

Cô thường cảm thấy họ vừa có duyên cũng vừa không có duyên, trùng hợp gặp nhau trong một quốc gia lớn như thế, trùng hợp học chung một trường cấp ba, trùng hợp chỉ cách nhau một dãy hành lang nhưng chỉ giao thoa ngắn ngủi và càng lúc càng xa cách.

Xung quanh anh là vô số ánh đèn và máy quay, cô vào giờ phút này tỉnh táo hơn bất kỳ thời khắc nào.



Kết quả đến muộn của cuộc gặp gỡ tình cờ hôm qua đã xuất hiện hoàn toàn.

Cô nghĩ không cần phải vụng về và dè dặt tiến đến gần như năm ấy nữa. Anh là siêu sao, thân phận này, chắc hẳn bảy năm qua không ai lĩnh hội rõ ràng hơn chính cô.

Chỉ là một người đi ngang qua cuộc đời mình, chỉ nên đứng từ xa ngắm nhìn, không nhất thiết phải tới gần.

Cô mím môi, không quá quan trọng việc anh có thể nhìn thấy mình không, vì vậy cô trở nên ung dung thoải mái hơn, và cũng vì thấy anh sống tốt như trước nên cô cũng cảm thấy vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên cô vào đoàn làm phim, trước kia chỉ từng xem qua các gameshow hoặc chương trình giải trí, thành thử cô có cảm giác rất mới mẻ. Cô vừa quan sát đoàn phim vừa làm việc, chẳng mấy chốc trời đã tối.

Cô vẫn bận rộn vẽ hoa văn.

Ở khu vực ngoại cảnh, chỉ khi nào diễn viên quay mới có đèn, những vị trí còn lại đều tối tăm. Cô nhanh chóng được sắp xếp vào phòng nghỉ, nhưng trong thời gian đó cũng không nghỉ ngơi được lâu. Tối nay có cảnh quay đêm, cứ quay hết cảnh này đến cảnh kia, từ cảnh khác đến cảnh nọ, lúc nào cô cũng phải vẽ hoa văn bổ sung cho diễn viên.

Về sau, cô gần như vừa ngáp vừa vẽ.

Một giờ sáng, sau khi vẽ cho diễn viên cuối cùng xong, cô cầu nguyện lần này mình sẽ vượt qua. Cô nghiêng đầu, cầm bút, tựa vào gối ôm ngủ thiếp đi.



*

Giang Tố kết thúc cảnh quay vào lúc một giờ rưỡi sáng.

Trời đã tối đen như mực nhưng ánh đèn ở đây lại sáng rực như ban ngày, đi ra ngoài vài bước thì màn đêm lại bao phủ.

Anh mở đèn pin trong tay lên.

Người đại diện theo anh quay về phòng nghỉ.

Trong phân cảnh hôm nay anh phải mặc áo giáp sắt nên hơi mất thời gian để cởi ra. Anh ngồi tại chỗ giải quyết một số việc riêng, lúc đứng dậy, bên ngoài đã yên tĩnh trở lại.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Xong việc rồi.” Người đại diện nhìn theo anh ra bên ngoài, lại cảm thán: “Mọi người về hết rồi, bây giờ ai cũng thế, vừa xong việc là chạy còn nhanh hơn máy bay, có ai muốn ở lại làm thêm giờ đâu.”

Anh gật đầu: “Đi thôi.”

Khi kéo rèm phía sau ra, anh đột nhiên khựng lại.

Ánh đèn ở phòng nghỉ vẫn sáng trưng, có người đang ngủ trên ghế sofa, trong tay vẫn còn cầm bút, nom vẻ mặt hình như đã ngủ say, trên hông cô đắp vài chiếc khăn lụa của đoàn làm phim. Vải lụa màu nhạt tầng tầng lớp lớp, uốn lượn kéo dài tới mặt đất, dưới mái tóc rũ xuống chỉ thấy thấp thoáng phần cắm trắng nõn.

Có lẽ bụng trong cánh tay bị cô dùng để thử màu, kéo cọ rất qua loa trông giống như những chiếc lá mọc hoang, ở giữa có một nhành dài kết nối các khối màu hỗn loạn khác nhưng lại cảm nhận được một phần phong cách ma mị và thần bí, kéo thẳng một đường tới ống tay áo rồi biến mất trong bóng tối.

Chiều nay anh nghe người ta bảo đoàn làm phim vất vả lắm mới mời được một họa sĩ đặc biệt, chắc là cô rồi.

Chính trong khoảnh khắc ấy, anh chợt nhớ ra người xế chiếu hôm nay đã cung cấp đãi ngộ không hề qua loa sơ sài cho các diễn viên phụ hệt như những diễn viên chính, vẽ hoa văn bình đẳng cho mọi người mà anh thấy hình như cũng là cô.

Suy nghĩ lắng đọng, Giang Tố đang định thôi nhìn thì thoáng thấy ngón tay cô động đậy nhẹ — cây cọ lem luốc màu vàng kẹp giữa ngón tay cô bỗng nhiên mất lực lăn xuống đất.