Thịnh Hạ Chi Luyến

Chương 6




Lúc nảy Thịnh Hạ vội vàng nhận hai bức tự, đã sớm quên đi nét họa trên bài thi, chờ cô thay quần áo xong đi tìm Nhậm Ngạn Đông, khi thấy trên mặt bàn thực chỉnh tề, mới đột nhiên nhớ lại.

Bức họa kia, Nhậm Ngạn Đông cất đi, bài thi còn nằm xoài trên trên mặt bàn.

Anh chỉ vào bài thi, "Em vừa vẽ tranh vừa làm bài thi?"

Thịnh Hạ khóe miệng mỉm cười, "Đều không làm chậm trễ cả hai, là học bá thế giới, hết thảy em đều có khả năng." Nhậm Ngạn Đông đáp cô một cái liếc mắt, đem bài thi khép lại.

Vừa rồi đã xem qua hai bộ bài thi cô làm, chỉnh thể không tồi, anh liền không nói thêm gì.

Đi nhà ăn trên đường, trong xe thực an tĩnh. Mỗi ngày trong xe đều chuẩn bị sẵn tạp chí, còn có loại kinh tế tài chính Nhậm Ngạn Đông thường xuyên xem, cũng có loại tạp chí thời trang Thịnh Hạ thích, cả hai ai xem của người ấy, không quấy rầy lẫn nhau.

Ngẫu nhiên, trong xe có âm thanh lật trang. Hình thức ở chung này Thịnh Hạ sớm đã thành quen cùng Nhậm Ngạn Đông, không cảm thấy bất thường, cũng tìm không ra điểm nào không tốt.

Trước kia Mẫn Du nói qua với cô: Thịnh Hạ, em nên gặp qua thêm vài người đàn ông thì em sẽ liền biết tam ca nhà em, sẽ phát hiện điểm khác lạ ngay. Trước đây đươc nhiều nam nhân theo đuổi như vậy, không chọn cái người nam nhân ấm áp, xuất sắc thử xem, bảo đảm em không bao giờ sẽ thèm nhìn đến Nhậm Ngạn Đông.

Vừa nhớ đến Mẫn Du, Mẫn Du liền gọi điện thoại cho cô.

"Không vội đi?" Mẫn Du hỏi.

Thịnh Hạ: "Ở trên xe."

Mẫn Du nói ngắn gọn, cô có một bằng hữu là biên kịch, đêm nay tìm cô, nói có kịch bản mới nội dung có một nhân vật rất thích hợp với Thịnh Hạ cũng là nghệ sĩ đàn violon nên cô hỏi Thịnh Hạ có hứng thú diễn một vai khách mời hay không.

Mẫn Du nói: "Công ty điện ảnh sẽ bắt đầu quay cuối tháng tư, khi đó em thi vòng hai nghiên cứu sinh đều kết thúc, muốn suy xét một chút hay không?"

Thịnh Hạ muốn thử vai, nhưng lo lắng: "Có cảnh diễn thân mật hay không? Giống như âu yếm gì đó."

Giọng nói lạc đi, Nhậm Ngạn Đông nhìn hướng sang cô.

Mẫn Du: "... Tỷ tỷ, em chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi, nói không chừng xuất hiện trên màn ảnh vài giây, muốn cái gì nữa hả? Còn tưởng rằng chính mình là nữ chính à, cho em toàn bộ cảnh diễn tình cảm!"

Thịnh Hạ: "Vậy chọn đi." Đóng phim cô chưa thử, thể nghiệm một lần cũng không tồi, vừa lúc lại là cô am hiểu nhân vật đàn violon.

Cô lại nhớ tới hỏi: "Đúng rồi, công ty điện ảnh là nhà ai?"

Mẫn Du: "Phẩm Ngu."

Xuất phẩm của điện ảnh Phẩm Ngu luôn luôn là phẩm chất bảo đảm, Thịnh Hạ càng yên tâm.

Điện thoại cúp sau đó, Nhậm Ngạn Đông hỏi cô, "Muốn đóng phim điện ảnh?"

Thịnh Hạ 'uhm ', tiếp theo xem tạp chí.

Nhậm Ngạn Đông nhìn chằm chằm cô, cô đã nhận ra, lại cũng không cho phản ứng.

Sau một lúc lâu, Nhậm Ngạn Đông thu hồi tầm mắt, lật một tờ tạp chí kinh tế tài chính.

Nhà hàng là y theo khẩu vị yêu thích của Thịnh Hạ chọn, nhưng thật ra cũng chỉ kêu đồ ăn theo số lượng một người dùng cơm.

Thịnh Hạ buổi tối cơ bản không ăn cái gì, ngẫu nhiên gặp được món đặc biệt thích, cô một ngụm một miếng cũng đủ còn lại là dành cho Nhậm Ngạn Đông, mặc dù như vậy, cô vẫn theo phản xạ có điều kiện tính toán lượng thức ăn nhiều ít sao cho đủ năng lượng.

Thịnh Hạ ăn xong nhanh, cô không chút để ý uống nước lọc, chờ Nhậm Ngạn Đông dùng cơm.

Ngồi bên cạnh cô cách đó không xa, cũng là một đôi tình lữ trẻ tuổi, hai người từ lúc ngồi xuống đến bây giờ, vẫn luôn khe khẽ nói nhỏ, nữ sinh khóe miệng cười liền không tan đi.

Nhậm Ngạn Đông trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, nhìn theo phương hướng tầm mắt cô nhìn, anh mắt nhìn, "nhận người ra người quen?"

"Uhm?" Thịnh Hạ quay mặt đi.

Nhậm Ngạn Đông khó được có kiên nhẫn lặp lại một lần: "nhận người ra người quen?"

Thịnh Hạ lắc đầu, "Không quen biết." Cô chính là khá tò mò, "Có chung đề tài người yêu đương, có phải hay không sẽ luôn nói mãi không hết chuyện?"

Vấn đề này, Nhậm Ngạn Đông tự nhiên không trả lời cô được.

Thịnh Hạ cũng không quá rối rắm chủ đề này, Nhậm Ngạn Đông cắt một miếng thịt dê nhỏ đưa qua, "Nếm một ngụm đi, hôm nay hương vị không tồi."

Thịnh Hạ giãy giụa mấy giây, vẫn là há mồm cắn.

Chờ buổi tối về nhà, cô muốn vận động nửa tiếng.

Trong lúc đó, Thịnh Hạ nhận được điện thoại của Hạ nữ sĩ, cô chuyển sang nhỏ âm lượng, nói với Nhậm Ngạn Đông ra ngoài nghe điện thoại.

Hạ nữ sĩ lần này gọi đến cũng không phải lải nhải thi lên thạc sĩ, cũng không nệm cho cô vài câu thần chú, lần này là nhắc cô cuối tuần về nhà ông bà nội ăn cơm.

"Thứ bảy giữa trưa ông bà nội đều trở về, con đừng quên thời gian."

Thịnh Hạ 'dạ ', hỏi: "Mẹ, vậy mẹ có đi hay không?"

Tuy rằng cha mẹ sớm ly hôn, nhưng mẹ cùng ông bà nội quan hệ vẫn luôn không tồi, Thịnh gia có chuyện gì, mẹ đều sẽ tham gia.

Hạ nữ sĩ: "Lúc này không có thời gian, mẹ ngày mai phải đi công tác, cuối tuần không kịp trở lại, con đại diện mẹ là được."

Thịnh Hạ đều hay quên thời gian dịp gì đặc biệt, nhưng không nghĩ nhà có dịp gì cần có liên hoan, "Như thế nào đột nhiên muốn ăn cơm chung vậy?"

Hạ nữ sĩ: "Bà cô nhỏ của con tới Bắc Kinh thăm ông bà nội, nên cùng nhau ăn bữa cơm."

Bà cô nhỏ, em của bà nội, đã hơn 70 tuổi. Bà cô ở vùng núi nào đó trong tiểu thành, nghe nói ở trong thôn cũng có nhà cũ, nơi đó non xanh nước biếc, không khí hợp lòng người.

Bà cô ngay sau đó liền thích không khí nơi dó mà lại gặp được người thương, kết hôn sinh con, không muốn về Bắc Kinh, lúc trước cùng trong nhà thật sự cũng nháo một thời gian. Bao nhiêu năm sau đó, tuổi lớn, quan hệ mới chậm rãi hòa hoãn. Gần nhất mấy năm nay, mỗi khi mùa đông đến, bà đều sẽ về Bắc Kinh ở chơi một thời gian.

Hạ nữ sĩ nghe được Thịnh Hạ bên kia có nói thanh âm nói chuyện, "Con không ở nhà?"

Thịnh Hạ: "Không, ở nhà hàng."

Hạ nữ sĩ hỏi nhiều câu: "Cùng ăn với Mẫn Du?"

Thịnh Hạ: "Không phải, cùng tam ca."

Hạ nữ sĩ vừa nghe nữ nhi là cùng Nhậm Ngạn Đông ăn cơm, không nhịn xuống lải nhải, "Có phải ăn cùng Ngạn Đông, con nghĩ đi?"

Thịnh Hạ: "... Ta cũng ăn được không!"

Hạ nữ sĩ: "Vừa ăn vừa biên tính calorie đúng không?"

Thịnh Hạ lười đến cãi cọ, nói lại nhiều mẹ cũng không hiểu.

Hạ nữ sĩ hơi hơi thở dài, "Con nói ai chịu được cùng ăn cơm với con? Mẹ cũng thấy phiền!"

Thịnh Hạ: "Tam ca chịu được."

Cũng đích xác, Nhậm Ngạn Đông thật không phiền.

Mỗi lần đi ăn cơm, cơ bản đều là Nhậm Ngạn Đông một người ăn, cô ngẫu nhiên ăn vài miếng, nhưng mỗi lần, chỉ cần cô nói muốn bồi ăn cơm với anh, anh trước nay đều sẽ không cự tuyệt.

Thịnh Hạ không nghĩ cùng mẹ trong điện thoại cự cãi, lấy cớ phải tiếp tục ăn cơm, cúp điện thoại.

Trở lại bàn ăn, Nhậm Ngạn Đông đã dùng cơm xong, anh đứng dậy, "Đi thôi."

Thịnh Hạ cùng Nhậm Ngạn Đông một trước một sau đi ra, hiện tại mới 9 giờ rưỡi, trên đường phố chính còn khá náo nhiệt, cuộc sống về đêm ở tòa thành này vừa mới bắt đầu.

"Chúng ta đi quán bar chơi trong chốc lát đi?" Thịnh Hạ đưa ra.

Ngày thường cô rất ít đi đến nơi như vậy, hôm nay có Nhậm Ngạn Đông, cô liền không cố kỵ chỗ nào.

Nhậm Ngạn Đông: "Về nhà."

Anh không thích chơi, Thịnh Hạ đều biết, đôi lúc ngẫu nhiên anh sẽ đi hội sở cùng bằng hữu tụ hợp, mặt khác thời gian không phải ở nhà chính là ở công ty.

Nhưng trước kia, chỉ cần là cô yêu cầu, anh rất ít cự tuyệt, không nghĩ tới đêm nay một chút mặt mũi đều không cho.

Thịnh Hạ: "Thật không đi?"

Nhậm Ngạn Đông thanh âm thực đạm: "Uhm."

Thịnh Hạ cho rằng: "Buổi tối sẽ có họp video à?"

Không nghĩ tới Nhậm Ngạn Đông lại nói: "Đêm nay không bận."

Thịnh Hạ: "......"

Cô đoán được anh không mang theo cô đi đến quán bar có hai nguyên nhân:

Một, khả năng anh chính là đơn thuần không thích cô đi uống rượu.

Hai, bởi vì chuyện diễn vai khách cho phim mời điện ảnh, lúc ấy cô không phản ứng trả lời anh, anh về nhà muốn sửa chữa cô.

Phân vân chính xác là nguyên nhân nào, cô cũng không xác định được. Cũng có lẽ, cả hai nguyên nhân đều có.

Trên đường trở về, Nhậm Ngạn Đông lại lần nữa chủ động đề cập việc tham gia diễn trong phim điện ảnh đề tài này xưa nay anh chưa từng nói đến,, hỏi cô: "Muốn diễn phim điện ảnh gì?"

Thịnh Hạ: "Cụ thể em chưa rõ lắm, chỉ là nội dung em đóng vai nghệ sĩ đàn violon."

Cũng không biết là tâm lý anh đang như thế nào, cô cố ý nói: "Đúng rồi, bên trong nội dung phim còn có cảnh diễn tình cảm, vừa có ôm, một lần hôn môi."

Nhậm Ngạn Đông không hé răng, nhàn nhạt nhìn cô.

Thịnh Hạ: "Yên tâm, em có chừng mực, không phải cái loại này hôn sâu kiểu Pháp, chỉ là chuồn chuồn lướt nước."

Nhậm Ngạn Đông như cũ không lên tiếng, tầm mắt cũng yên lặng thu hồi.

Thịnh Hạ nhợt nhạt cười, hình như có khiêu khích, "Anh mắt anh như vậy giống như có vẻ lòng dạ hẹp hòi, thái độ đóng phim điện ảnh cần phải thật chuyên nghiệp, không thể lừa gạt."

Cô lại lấy tư thế cảnh cáo, "Đúng rồi, lần này không được triệt cơ hội diễn xuất của em, ngày thường anh triệt hot search thì được, lần này cơ hội khó được, diễn nhân vật này rất giống chính bản thân em, nếu anh triệt, em sẽ không để yên."

Nhậm Ngạn Đông trước sau không mở miệng, anh ngón tay không hề tiết gõ cửa sổ xe. Anh vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ một lúc lâu sau.

Thịnh Hạ đã như một thói quen hiểu anh, cũng do cô thường xuyên ở trong lời nói chiếm tiện nghi, anh bị tức giận đến á khẩu không trả lời được, lại vô lực phản bác.

Anh không nói lời nào, cô cũng không chủ động bắt chuyện lại, tiếp tục xem tạp chí thời trang.

Thịnh Hạ nhìn đến tạp chí trang cuối cùng, có cái lắc tay cô bị hấp dẫn, kiểu dáng cái này khá đặc biệt, cô vỗ vỗ cánh tay Nhậm Ngạn Đông, "Tam ca, cái này em thích."

Cái này lắc tay không quá quý, kỳ thật mặc kệ quý không quý, dù giá bao nhiêu, cô cũng sẽ làm Nhậm Ngạn Đông mua cho cô, mà Nhậm Ngạn Đông cũng không có thói quen từ chối cô.

Nhậm Ngạn Đông quay đầu lại xem xét mắt, không tiếp lời.

Thịnh Hạ cùng anh đối diện, "Mua không mua? Không mua nói, em tự mình mua."

Nhìn xuống một lần nữa, Nhậm Ngạn Đông: "Đem hình ảnh gửi sang cho anh."

Thịnh Hạ cười, liền thích xem bộ dáng anh vẫn còn đang giận cô trả lời. Dọc theo đường đi, hai người không nói gì.

Về đến nhà, vẫn là không có bất luận nói chuyện.

Thịnh Hạ cùng như mọi khi lên lầu, tiến hành các bước tắm dưỡng da mặt,.

Nhậm Ngạn Đông ở trong phòng tập thể thao dưới lầu, mãi cho đến 11 giờ mới đi lên.

Thịnh Hạ đã vội xong, đang trên giường xem di động.

Nhậm Ngạn Đông nhìn Thịnh Hạ hai giây, cô cất di động đi, vừa rồi ở trên xe, cô làm anh tức giận đến không nhẹ, chuẩn bị trong chốc lát dỗ dành anh.

"Ai, anh làm gì!"

Thịnh Hạ một chút phòng bị đều không có, trực tiếp bị anh ôm vào trong ngực, đối mặt anh.

Anh không tiếng động cùng cô nhìn nhau, như muốn cô nói cái gì.

Sau đó Thịnh Hạ lập tức nhận thua, nói câu mà anh muốn nghe nhất: "Cảnh trong phim không có diễn tình cảm gì hết, không có ôm, cũng không có hôn môi."

Nhậm Ngạn Đông cúi đầu, hướng người sát vào cô.