Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 984




“Cậu nói nghe xem xem” Mặt Tần Sơ Hạ không đổi sắc, hỏi.

Lâm Đạt ghé vào tai Tần Sơ Hạ, thì thầm một hồi.

Tần Sơ Hạ cau mày, quả nhiên cô không hiểu Lâm Đạt đang nói gì: “Cậu có ý gì?”

“Cậu cũng nghe không hiểu, nếu tôi giải thích, cậu sẽ càng không hiểu” Lâm Đạt cười mỉa: “Được rồi, cậu cũng đừng hỏi nhiều nữa. Cái tát vừa nãy cũng coi như để cậu rửa hận rồi, mà tôi cũng đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu, bây giờ cậu đã hết giận chưa?”

“Uổng công tôi coi cậu là bạn bè!” Tần Sơ Hạ vừa oán thán vừa hối hận.

“Bạn bè?” Lâm Đạt lại thản nhiên cười, đáp: “Lúc đầu mấy người chúng ta đã đồng ý là cùng nhau đến nước Z định cư, ăn uống vui chơi tiêu dao tự tại. Nhưng cậu đã làm gì?”

“Việc các cậu làm không phải là ăn uống vui chơi, tiêu dao tự tại mà là chơi đùa người khác!” Tần Sơ Hạ nhíu mày nói.

Cô và Lâm Đạt, còn có vài tiểu thư con nhà giàu khác tụ lại với nhau tạo thành một nhóm chị em ăn chơi.

Chỉ là gần đây cô bận rộn với công việc nên rất ít khi tham gia các buổi hẹn gặp mặt của bọn họ.

Ngoài ra, còn một lý do khác là cô rất không thích cách thức tụ tập gặp mặt của bọn họ.

Bởi vì mấy người bọn họ đều là đại tiểu thư giàu có, vì thế câu nói “có tiền có thể sai khiến được ma quỷ” dùng để miêu tả bọn họ không sai chút nào.

Lúc tụ tập, bọn họ không tìm đám trai bao thì cũng chơi đùa với những người vì tiền mà sẵn sàng vứt bỏ tôn nghiêm của bản thân, làm bất cứ chuyện gì mà bọn họ yêu cầu.

Bọn họ đập tiền ăn chơi, có lúc còn lấy mạng sống của người khác ra làm trò đùa.

Lâm Đạt lại chế giễu: “Nói bọn tôi chơi đùa người khác hả? Còn không phải là đám người đó thấy tiền là sáng mắt lên, đến tự tôn của bản thân cũng không cần nữa sao! Cho đám người đó chút tiền là họ liền sẵn sàng làm bất cứ việc gì, là bọn họ để tiện, trách bọn tôi làm gì?”

“Cứ chơi như vậy thì các người sớm muộn gì cũng khiến bản thân mất mạng thôi!” Tần Sơ Hạ cau mày cảnh cáo.

Lâm Đạt nhún vai, đáp: “Dù sao cậu với bọn tôi cũng không cùng một loại người, nếu đã như vậy, sau này chúng ta đường ai nấy đi đi!”

Tần Sơ Hạ không nói gì nữa mà quay người rời đi luôn.

Dù sao cô cũng thật sự không thể giống bọn họ được, ngày nào cũng đắm chìm trong các tụ điểm giải trí tìm kiếm hoan lạc.

Sau khi bước ra từ quán dưỡng sinh, Tần Sơ Hạ lên xe của mình, trước khi lái xe, cô gọi điện cho Phó Diệc Phàm.

Nhưng tiếng kết nối của điện thoại vang lên rất lâu cũng không thấy Phó Diệc Phàm bắt máy.

Tần Sơ Hạ đành phải soạn một tin nhắn, gửi cho anh.

Nội dung tin nhắn là: “Bạn tôi đi 7168 là vì BCP BCP là gì, bạn tôi không muốn giải thích cho tôi nên tôi chỉ có thể cung cấp cho anh thông tin này”

Tần Sơ Hạ gửi tin nhắn xong liền cất điện thoại, sau đó lái xe rời đi.

Buổi tối, lúc Phó Diệc Phàm từ công ty quay về trang viên của nhà họ Phó mới nhớ đến việc phải xem điện thoại.

Hôm nay anh có một cuộc họp vào buổi chiều nên điện thoại vẫn luôn để trạng thái im lặng.

Trong điện thoại, ngoài vài tin nhắn hợp tác thương vụ còn có đoạn tin nhắn của Tần Sơ Hạ đã thu hút sự chú ý của anh.

BCP?

Phó Diệc Phàm vùi đầu nhìn điện thoại, trong đầu nghiền ngẫm ý nghĩa của những chữ cái này.

Ngay cả khi đám người giúp việc trong nhà đi ngang qua chào hỏi anh “chào cậu chủ”, anh cũng không để ý.

“Cô Tống, mời cô đi bên này"Ở đầu bên kia hành lang, một người giúp việc nữ đang dẫn Tống Vân Thùy đi về phía phòng ăn chính.

Người giúp việc nữ không chỉ cung kính kính cẩn với Tống Vân Thùy mà còn tươi cười đón tiếp cô ta.

Dù sao, vị tiểu thư họ Tống này cũng là khách mà ông cụ Phó chủ động mời đến cùng dùng bữa tối.

Tống Vân Thùy đi bên cạnh người giúp việc nữ, cách một đoạn xa cô ta đã nhìn thấy Phó Diệc Phàm đang vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại ở bên kia.

Không biết tại sao, cô ta vốn đang đi theo người giúp việc kia nhưng bước chân lại dần chậm lại.

Người giúp việc nữ nhận ra cô ta không theo kịp mình nên cũng phải đi chậm lại đợi cô ta.

Tổng Vân Thùy vừa khéo dừng lại ở vòm cửa lớn của hành lang.

Phó Diệc Phàm bỗng nhận thấy trước mặt mình có một bóng người, anh dừng lại theo bản năng, ngẩng đầu lên nhìn, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Tống Văn Thùy.

“Vừa đi đường vừa dùng điện thoại, cẩn thận bậc thang đấy” Tống Vân Thùy mỉm cười, tốt bụng nhắc nhở.

Phó Diệc Phàm lịch sự gật đầu, đáp: “Cảm ơn cô Tống đã nhắc nhở”

Người giúp việc nữ vội vàng xen vào, thúc giục: “Cậu chủ, cô Tống là khách mà ông chủ mời đến cùng dùng bữa tối. Ông chủ đã đợi trong phòng ăn chính rồi ạ, hai người mau đi thôi ạ”

“Mời cô Tống” Phó Diệc Phàm cất điện thoại, lịch sự đưa tay ra mời cô ta.

Tống Vân Thùy mím môi, gật đầu, sau đó đi trước.

Sau khi đi qua cửa vòm, cô ta liếc nhìn Phó Diệc Phàm, trong lòng đột nhiên nhớ đến Tần Sơ Hạ, sau đó cô ta liền thu hồi lại ánh mắt, bước nhanh chân hơn.

Còn Phó Diệc Phàm đi sau cô ta, bước chân không nhanh không chậm.

Trong phòng ăn chính, Phó Hoằng Khôn nhìn thấy Tống Văn Thùy và Phó Diệc Phàm lần lượt bước vào, ông ta không khỏi trêu chọc: “Hai đứa thật có duyên, thế mà lại có thể cùng đi một đường đến đây”

“Bọn cháu tình cờ gặp nhau trên hàng lang ạ” Tống Văn Thùy mỉm cười.

Nghe nói, trước đây trang viên này của nhà họ Phó là “phủ của vương gia”, có rất nhiều các đình đài, nếu không có người giúp việc dẫn đường, một mình cô đến đây thật sự có thể bị lạc đường.

Có lẽ Phó Diệc Phàm đã lớn lên trong khu vườn rộng lớn này nên không cần nhìn đường vẫn có thể tìm đúng phương hướng.

Nghĩ vậy, Tống Vân Thùy lại bất giác quay đầu nhìn Phó Diệc Phàm.

Lúc này, Phó Diệc Phàm đi sau cô ta vào không lên tiếng mà chỉ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.