Tân Sơ Hạ nhíu mày suy tư một hồi, vẫn lắc đầu nói: "Tôi thật sự không nhớ!"
"Cô nghĩ cho kỹ lại xem, chẳng hạn."
Phó Diệc Phàm còn chưa nói xong những gì muốn nói, bụng Tần Sơ Hạ rất xấu hổ mà sôi lên đùng ục”, cắt ngang lời anh định nói.
Tân Sơ Hạ nhìn Phó Diệc Phàm, sờ sờ bụng, thẹn thùng nở nụ cười.
Phó Diệc Phàm không hỏi thêm câu nào nữa mà đứng dậy nói: "Tôi sẽ vào bếp mang đồ ăn cho cô. Cô đợi ở trong phòng đi, đừng đi lung tung"
Tần Sơ Hạ vui vẻ gật mạnh đầu.
Sau đó Phó Diệc Phàm đi ra ngoài.
Khi anh trở lại, quả thật đã mang về rất nhiều đồ ăn ngon cho cô.
Có bánh ngọt nhỏ, bánh rán, bánh macaron và sữa ngọt. Hầu hết đều là đồ ngọt.
Tần Sơ Hạ đói đến mức ăn ngấu nga ngấu nghiến, một tay cầm bánh macaron, tay kia là bánh rán, còn không quên tò mò hỏi: "Làm sao anh biết tôi thích đồ ngọt?"
“Em gái tôi thích” Phó Diệc Phàm bình tĩnh trả lời.
Tần Sơ Hạ trông cũng bằng tuổi Mộc Miên, có lẽ sở thích của cô cũng tương tự.
Đây là anh đoán.
Sau khi Tân Sơ Hạ nuốt thức ăn vào miệng, cô an ủi: "Em gái anh bây giờ nhất định đã được sinh ra trong một gia đình tốt nào đó."
"Tôi không tin có vận mệnh có luân hồi. Khi con người chết đi, họ sẽ biến thành tro hoặc cốt, không có thứ gọi là đầu thai chuyển thế" Phó Diệc Phàm lạnh nhạt trả lời.
Tần Sơ Hạ nói: "Đây chỉ là một loại ký thác tâm linh mà thôi. Giống như, tôi nghĩ rằng phía sau mỗi đứa trẻ đều có một thiên thần hộ mệnh, bảo vệ chúng lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc."
"Có thể bảo vệ bọn trẻ trưởng thành khỏe mạnh và hạnh phúc chỉ có chính cha mẹ ruột của chúng. Không thể là thiên thần" Phó Diệc Phàm chậm rãi nói.
Tần Sơ Hạ mấy máy môi, lại không biết mình phải tiếp tục cuộc trò chuyện như thế nào.
Người đàn ông này... là loại người hoàn toàn có thể biến "cuộc tán gẫu" đi vào bế tắc!
“Tôi nói cho anh biết, tôi chính là được thiên thần bảo vệ mà trưởng thành đó! Hừ!" Tân Sơ Hạ khịt mũi, có chút trẻ con.
Nhưng lần này, Phó Diệc Phàm không phản bác lại lời cô. Tân Sơ Hạ liếc nhìn Phó Diệc Phàm, đột nhiên rũ đầu xuống, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm.
Cô thu cơ thể mình vào như một quả bóng, ngồi ở mép giường, buồn bã ăn đống đồ ngọt trên tay. Phó Diệc Phàm dường như đã nhìn thấy điều gì đó, nói đầy ẩn ý: "Hình như tôi đã nhìn thấy thiên thần hộ mệnh phía sau lưng cô."
“Vậy thì đôi cánh của nó là màu gì?” Đôi mắt của Tân Sơ Hạ đột nhiên sáng lên, quay đầu nhìn Phó Diệc Phàm, trên mặt nở nụ cười sáng như sao.
Phó Diệc Phàm không nói nên lời, đoạn đáp lại: "Cô thích màu gì thì chính là màu đó."
“Màu hồng” Tần Sơ Hạ nhướng mày.
Phó Diệc Phàm liếc nhìn Tần Sơ Hạ, nhàn nhạt đáp: "Vậy thì là màu hồng"
Lúc này Tân Sơ Hạ mới vui vẻ tiếp tục ăn. Phó Diệc Phàm đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: "Cô có biết 7168 có nghĩa là gì không?" "7168?" Tần Sơ Hạ sững sờ, đáp: "Tôi không biết" Thật ra cô cũng cảm thấy khá quen tai, nhưng không nhớ ra được.
Phó Diệc Phàm cứ nhìn chằm chằm vào Tần Sơ Hạ, từ vẻ mặt của cô, anh có thể nhận ra cô không nói dối anh.
“Ngày mai sau khi du thuyền cập bến, tôi đề nghị cô đi gặp bác sĩ tâm lý, tốt nhất nên tìm loại bác sĩ tâm lý hiểu rõ về thuật thôi miên” Phó Diệc Phàm bình tĩnh nói.
Tần Sơ Hạ khó hiểu: "Tôi không có bệnh thần kinh, tại sao phải đi gặp bác sĩ tâm lý?"
“Cô mất tích mấy ngày rồi, cô không cho rằng cô đã quên chuyện mấy ngày qua là rất kỳ lạ sao?” Phó Diệc Phàm hỏi ngược lại.