Sau đó người phụ nữ ăn mặc sang trọng được một người đàn ông mặc áo bành tô bắt đi.
Phó Diệc Phàm giả vờ là một cậu ấm ăn chơi đến đây để mua vui, liên tục tìm kiếm những người phụ nữ khác nhau trên sàn nhảy để khiêu vũ, nhưng đôi mắt đen sắc bén của anh vẫn nhìn chằm chằm về hướng người phụ nữ vừa rời đi.
Chừng mười phút sau, người phụ nữ từ sau quầy rượu bước ra, trên mặt vẫn mang theo tươi cười như vừa trải qua một chuyện gì đó khiến tâm trạng của cô ta sảng khoái.
Phó Diệc Phàm có phần không đoán trước được bí mật trong việc này, lại càng không hiểu được con số "7168", liên quan gì đến người phụ nữ đó và Tào Quốc Chiến?
Hiện tại anh không thể hành động hấp tấp để tránh đánh rắn động cỏ, vì vậy anh chỉ chơi ở đây một lúc rồi bỏ đi.
Vừa bước ra khỏi cổng "Thành phố Giải trí Lam Mỹ", Phó Diệc Phàm nhận được một cuộc điện thoại từ Tào Quốc Chiến.
"Alo, Diệc Phàm, đến bến tàu Đông Châu đi. Chúng tôi đang mở một party trên du thuyền, đêm nay có bất ngờ đấy!" Trong giọng nói của Tào Quốc Chiến còn xen lẫn một nụ cười trộm.
Phó Diệc Phàm đáp lại không chút do dự: "Tôi sẽ đến đấy ngay lập tức"
Sau đó anh lái xe đến bến tàu Đông Châu, chỉ nhìn thấy một chiếc du thuyền màu trắng đang đậu trên bãi biển.
Khi Phó Diệc Phàm ra khỏi xe và đi đến du thuyền, một người nào đó trên boong tàu vẫy tay với anh.
"Diệc Phàm! Nhanh lên! Chỉ chờ mình anh thôi đấy!" Tào Quốc Chiến trái ôm phải ấp hai người phụ nữ có dáng người đầy đặn và gợi cảm trong bộ bikini.
Phó Diệc Phàm lên du thuyền, rất nhanh đã thân thiện với đám bạn bè ăn chơi của Tào Quốc Chiến.
Sau khi anh lên thuyền không bao lâu, du thuyền di chuyển ra ngoài khơi.
Bọn họ có tổng cộng mười người đàn ông uống rượu chơi bài trên boong, nhưng chỉ có chín người có phụ nữ làm bạn.
Lúc này, Tào Quốc Chiến không biết mang từ đầu ra một cô gái bị xích sắt trói hai tay, hai mắt bị vải đen che kín, miệng cũng bị băng keo đen bịt kín.
Cô gái có mái tóc dài xõa tung, trên người mặc một chiếc váy thắt lưng lụa trắng hơi trong suốt. Bộ bikini màu trắng bên trong ôm lấy thân hình tinh xảo của cô ta. Vẻ đẹp nứa ẩn nửa hiện khiến vài người đàn ông có mặt phải xuýt xoa không ngớt.
"Chỗ tôi có một “con hàng mới” này, không ngon không lấy tiền. Mấy người ai có hứng thú không?" Tào Quốc Chiến nhếch mép hói.
“Có phải là tự nguyện không? Một người trong số đó hỏi với vẻ đùa cợt.
Tào Quốc Chiến búng tay, chỉ vào người đàn ông vừa đặt câu hỏi, trả lời: "Con hàng này thiếu tiền, nên tự nguyện bán thân"
Nghe vậy, Phó Diệc Phàm vốn không thèm để ý, đột nhiên ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào cô gái đang được Tào Quốc Chiến giữ.
"Anh bịt mắt bịt miệng cô ta lại, ai biết được cô ta có đẹp hay không. Lỡ như “gà” lại là khủng long, Quốc Chiến anh có chịu trách nhiệm đền tiền không?” Một cậu ẩm khác cà lơ phất phơ nói đùa.
Tào Quốc Chiến nhếch môi cười: "Này, mấy cô gái mà anh từng “chăn” trong tay tôi, có em nào không đẹp? Tôi nói cho anh biết, người ngày hôm nay chính là "con lai” đấy!".
Nhắc đến "con lai", đám công tử nhà giàu ngay lập tức tràn đầy sinh lực. "Được rồi! Ra giá đi!" Có người hỏi.
Không nói hai lời, một người trực tiếp duỗi ra năm ngón tay: "Mười hai tỷ, cách cũ."
“Không thành vấn đề, bắt đầu thôi!” Mọi người đồng thanh đáp.
Cái gọi là "cách cũ" là ngoài việc phải mười mấy tỷ, mười người đàn ông bọn họ còn phải chơi một trận "đầu bò", người chiến thắng cuối cùng mới có thể lấy được cô gái này.
Những người khác không thắng cũng không sao, Tào Quốc Chiến cũng đã sắp xếp chín người đẹp khác, mỗi người một em, không mất mát gì cả.
Lúc này, Tào Quốc Chiến cố ý ngồi xuống bên cạnh Phó Diệc Phàm, ân cần chăm sóc mà nói: “Diệc Phàm, đây là lần đầu tiên anh chơi trò này với chúng tôi, anh có muốn liều một phen hay không?”