"Phó Diệc Phàm, bố của cậu đã làm gì, tôi nghĩ cậu biết rõ hơn tôi. Tôi không tin cậu không có năng lực tìm thấy một cô gái nhỏ trong thành phố này!" Tần Vũ Bảo đột ngột sải bước về phía trước, giận dữ nắm lấy cổ áo Phó Diệc Phàm.
La Khiếu Đình thấy vậy muốn qua đó ngăn lại, nhưng Phó Diệc Phàm lại giơ tay ra hiệu ý bảo “Không sao”.
Đối diện với cơn tức giận của Tần Vũ Bảo, Phó Diệc Phàm vẫn bình tĩnh, thong thả nói: "Vậy chú cũng biết, tôi vẫn chưa thừa kế được chút thực quyền nào từ tay bố tôi. Ngay cả cái chức chủ tịch tập đoàn Vân Hàng mà tôi đang ngồi này cũng chỉ là thứ được ông cố của tôi bỏ tiền ra mua cho tôi luyện tập mà thôi. Chú cảm thấy cái loại con nhà giàu không có chút lý tưởng nào như tôi có thể giúp đỡ được cái gì cho chú?".
Sau khi Phó Diệc Phàm nói xong, Tần Vũ Bảo cũng dần dần thả lỏng cổ áo Phó Diệc Phàm ra. Tân Vũ Bảo như chợt hiểu ra điều gì, sắc mặt của ông ta trở nên trắng bệch, tựa như hy vọng đã tan vỡ.
Chuyện của Phó Diệc Phàm ít nhiều gì ông ta cũng từng nghe thấy, không chỉ sống như một thằng côn đồ trong bộ đội, không làm ra được chiến tích quá xuất sắc gì, mà ngay cả khi đã xuất ngũ cũng vô cùng bình thường, so với mấy đứa con nhà giàu, thử công tử bột chỉ biết ăn bám, sống phóng túng thì chẳng khác gì mấy, là ông ta đánh giá quá cao đứa con trai này của Phó Quân Tiêu.
"Chú Tần, chú vẫn nên đi báo nguy thì hơn, nhất định cảnh sát có cách giúp chú" Phó Diệc Phàm lễ phép gật đầu chào, sau đó ngồi vào xe của mình, phân phó cho La Khiểu Đình: "Nếu chú Tân không muốn nhường đường, vậy cậu lùi xe lại là được, chúng ta đi đường vòng"
"Vâng, cậu chủ" La Khiếu Đình cúi người, đóng cửa xe lại giùm Phó Diệc Phàm, sau đó đi về phía ghế lái.
Tần Vũ Bảo không tiếp tục cản đường nữa, ông ta nhìn chiếc xe của Phó Diệc Phàm chạy đi xa, hai tay không nhịn được siết chặt lại.
Sau khi cơn giận đi qua, khi ông ta bình tâm tĩnh khí lại thì bắt đầu hoài nghi, liệu có phải chính Phó Quân Tiêu đã phải người bắt cóc Sơ Hạ? Liệu có phải Phó Quân Tiêu đã phát hiện ra chuyện gì, nên cố ý bắt cóc Sơ Hạ, xem như cho ông ta một lời cảnh cáo?
Tân Vũ Bảo càng nghĩ ngợi, trong lòng càng mờ mịt. ông ta quyết định tìm cách khác để lần ra tung tích Sơ Hạ.
Trong nhà ăn biệt thự nhà họ Tân, bộ dạng đứng ngồi không yên của Tổng Thiên Thanh khiến Tống Vân Thùy nảy sinh nghi ngờ.
"Mẹ, hôm nay mẹ sao thế? Trông mẹ có vẻ không yên" Tống Văn Thùy nuốt thức ăn đang nhai trong miệng xuống, cầm khăn giấy lên lau miệng, cô ta quan tâm hỏi han.
Bữa sáng thơm ngon đặt trước mặt Tổng Thiên Thanh không hề được bà ta đụng vào miếng nào, thỉnh thoảng bà ta lại nhìn về phía cửa chính ở phòng khách, tựa như đang chờ đợi ai đó.
"Mẹ!" Tống Vân Thùy lại kêu một tiếng.
Tổng Thiên Thanh hoàn hồn, trợn mắt nhìn về phía con gái mình: "Hả? Bữa sáng ăn không ngon sao?"
"Con hỏi, mẹ làm sao thế?" Tống Văn Thùy thả khăn giấy xuống, hỏi lại.
Hai tay Tổng Thiên Thanh đặt trên đầu gối, bất an nhúc nhích, bà ta trả lời: "Vân Thùy, Sơ Hạ, con bé..”
"Sơ Hạ lại gây ra chuyện phiền phức gì nữa đúng không?" Tống Vân Thùy cực kỳ bình tĩnh hỏi.
Tổng Thiên Thanh khẽ lắc đầu, thì thào: "Sáng nay chú Tân của con nhận được một cuộc điện thoại, là đồng nghiệp cùng phòng làm việc với Sơ Hạ gọi tới, nói không liên lạc được với Sơ Hạ."
“Không liên lạc được với cô ta không phải rất bình thường sao? Chú Tân cắt đứt nguồn tài chính của phòng làm việc của cô ta, cô ta dận dỗi cắt đứt liên lạc thôi. Dù gì trước kia cũng không phải chưa từng làm." Tống Vân Thùy không đồng ý nói.
Trước kia Tân Sơ Hạ vì phản đối Tân Vũ Bảo cưới mẹ cô ta mà cư xử hệt như đứa con nít, cáu kỉnh bỏ nhà ra đi, còn không chịu nghe điện thoại.
Dù sao, lần nào cũng là Tân Sơ Hạ gây chuyện, cãi nhau với Tần Vũ Bảo. Tần Sơ Hạ chẳng bao giờ để người ta thôi lo lắng cả.
Ở trong mắt Tống Vân Thùy, Tần Sơ Hạ ngây thơ chẳng khác gì một đứa trẻ con!