Phó Diệc Phàm nói chuyện với Minh Tư Thành xong, lại nói với tài xế La Khiểu Đình: “Để cô Tần xuống xe rồi đi đến khu mộ riêng của nhà họ Phó”
“Vâng” La Khiếu Đình lên tiếng, tiếp tục tập trung lái xe.
Tần Sơ Hạ không nhịn được tò mò hỏi: “Anh đi tưởng niệm ai thế?”
Phó Diệc Phàm liếc Tần Sơ Hạ một cái, lạnh nhạt nói: “Không liên quan gì đến cô”
Tần Sơ Hạ lập tức thức thời im miệng, vừa rồi cô cũng chỉ là tò mò nên mới nhanh miệng lắm lời một câu.
Có lẽ anh đi tưởng niệm cô em gái Mộc Miên.
Đến ngã tư tiếp theo, trước khi Tần Sơ Hạ xuống xe, Phó Diệc Phàm rút trong ví ra một tấm danh thiếp, đưa cho Tần Sơ Hạ nói: "Nếu công chúa liên lạc với cô, làm phiền cô hãy liên lạc với tôi."
Hai tay Tân Sơ Hạ nhận lấy danh thiếp nhìn thoáng qua rồi lại ngước mắt nhìn Phó Diệc Phàm, không có ý tốt giả bộ cười: “Công chúa liên lạc với tôi thì có liên quan gì đến anh chứ?”
Hừ, vừa rồi ai bảo anh lạnh nhạt chọc tức cô làm gì, vừa hay bây giờ cô cũng có thể chọc tức lại anh.
“Lúc công chúa liên lạc với cô hẳn là sẽ cầu cứu cô. Mà trừ tôi ra không có ai có thể giúp cô cứu công chúa cả” Vẻ mặt Phó Diệc Phàm nghiêm túc nói.
Nói cho cùng thì cô chỉ là một cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời, cái gì cũng không hiểu, không nhìn thấy được bất kỳ điều gì.
Vẻ mặt Tần Sơ Hạ hơi sững lại, trái tim nhất thời lơ lửng, lo lắng hỏi: "Công chúa đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Rốt cuộc anh đã biết cái gì? Mau nói cho tôi biết đi!"
“Bây giờ cái gì tôi cũng không biết, chỉ là suy đoán của tôi mà thôi” Phó Diệc Phàm cau mày nói.
Tần Sơ Hạ mím môi hỏi lại: “Anh... thật sự xứng đáng để tôi tin tưởng sao?”
“Ngay từ đầu trong lòng cô không phải đã có đáp án rồi sao?” Phó Diệc Phàm lại quăng vấn đề trả lại cho cô.
Nếu không cô ta sẽ không nói thẳng với anh ấy về chuyện bố cô ta muốn lợi dụng anh ấy và Tổng Vân Thùy để lập ra kế hoạch Mộc Miên thứ hai.
“Được. Nếu như bên phía điện hạ có tình hình gì, tôi sẽ gọi điện cho anh.” Tần Sơ Hạ mỉm cười đẩy cửa xe ra bước xuống.
Sau khi Tần Sơ Hạ rời đi, tài xế La Khiếu Đình không nhịn được bắt đầu tảm nhảm với Phó Diệc Phàm: “Cô gái vừa rồi tên đầy đủ là gì vậy?”
“Quên rồi” Phó Diệc Phàm cúi đầu nhìn xuống một phần tài liệu trong điện thoại, dường như đang suy nghĩ gì đó, có chút lơ đễnh trả lời.
La Khiểu Đình rất thất vọng tiếp tục lái xe.
“Đến cửa hàng tiện lợi gần đây trước đã” Phó Diệc Phàm lại nói.
La Khiếu Đình đáp một tiếng “vâng”. Lúc anh ta đến bên ngoài cửa hàng tiện lợi, Phó Diệc Phàm lại yêu cầu anh ta đi mua một hộp kẹo mút cầu vồng.
Xe chạy tới ngoài cổng lớn khu mộ nhà họ Phú, Phó Diệc Phàm cầm hộp kẹo cầu vồng xuống xe, đi bộ vào bên trong khu mộ.
Anh đi đến trước bia mộ của Mộc Miên và đặt cây kẹo mút lên bệ đá.
Đúng lúc này, Minh Tư Thành tình cờ đi ra khỏi lều bên cạnh.
Phó Diệc Phàm nhìn theo Minh Tư Thành.
Không gặp nhau một khoảng thời gian, Minh Tư Thành lại gầy đi rất nhiều. Chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần baggy trắng khiến cho anh càng thêm cao gầy, sắc mặt cũng tái nhợt.
Minh Tư Thành lê đôi dép tông màu trắng chân, loẹt quẹt đi qua đây vươn tay nhặt một cây kẹo mút trong hộp trên bệ đá, bóc giấy gói ra ăn.
Phó Diệc Phàm không khỏi lạnh lùng nói: “Anh mua cho Mộc Miên ăn”
Ỗ“Em ăn hộ cho Mộc Miên” Minh Tự Thành nhàn nhạt nói.
Ngày hôm đó, lẽ ra anh phải đạp chân ga phóng thẳng ra khỏi cuối con đường.
Nhưng chiếc xe thể thao thông minh kia đã cứu anh.
Thời khắc quan trọng, chiếc xe đã tự động kích hoạt chế độ bảo vệ phanh gấp dừng mạnh.
Trái tim anh như chết lặng. Anh ngồi trong xe nhìn phía cuối con đường trước mặt, dường như có một vòng xoáy màu xám được phóng to vô hạn, bên trong đó có một thần chết đang vẫy gọi anh.
Anh đưa tay ra, tưởng rằng chính mình đã nắm chắc cái chết trong tay, nhưng lại có một tia nắng xuyên qua kẽ tay anh, còn có nụ cười rạng rỡ của Mộc Miên.
Mộc Miên đã trao cho anh trái tim của cô, hy vọng rằng anh sống sót, nhưng anh lại chỉ một lòng hướng tới cái chết.
Ngay khoảnh khắc đó, anh nhận ra bản thân anh ích kỷ biết bao.
Đó là thời điểm anh suy sụp tinh thần nhất, cái chết quả thật là sự giải thoát duy nhất của anh, nhưng nó không xứng đáng với tình yêu mà Mộc Miên dành cho anh.
Mộc Miên yêu anh, cô hy vọng anh sống tiếp. Nếu như anh đã yêu Mộc Miên, vậy thì anh sẽ sống tiếp vì cô.
Vì vậy, anh đã nghĩ thông suốt rồi, anh trở lại khu mộ, tiếp tục sống vì Mộc Miên.
Phó Diệc Phàm nhìn thấy Minh Tư Thành đang ngồi trên mặt đất bên cạnh bia mộ của Mộc Miên, anh ấy cũng ngồi xổm xuống theo, đặt hai tay lên đầu gối thẳng lưng, vừa nhìn đã biết anh ấy là một người lính đã được huấn luyện trong quân đội.