Minh Tư Thành rất đau đầu, đứng sững người tại chỗ. Janna bám chặt lấy trên khung cửa, từ từ trượt thân mình cuối cùng ngồi xổm ở cạnh cửa, vẻ mặt tủi thân gọi to: "Thành, anh cứu em với... Minh Tư Thành xoay người đi về phía Janna, vươn tay tóm lấy cánh tay Janna, đỡ cô ta từ trên mặt đất đứng lên.
Nhân cơ hội này, Janna lại nhào vào trong lòng Minh Tư Thành một lần nữa. Chính vào lúc này Minh Tư Thành theo quán tính lùi lại phía sau mấy bước, đôi chân dài của Janna duỗi ra, dùng chân móc vào tay nắm cửa, đóng sầm cửa lại. "Em biết người con gái anh thích là Nhiên Mộc Miên. Lý do mà anh đồng ý giúp bố em làm việc cũng là vì cứu Nhiên Mộc Miên nên mới đồng ý như vậy. Nhưng mà anh đã từng nghĩ tới việc này chưa? Giữa anh và cô ấy đã không có khả năng nữa rồi. Hai "tổ chức" đối lập mãi mãi không thể nào bắt tay làm hòa được đầu." Janna ôm chặt cổ Minh Tư Thành, nhẹ nhàng nỉ non bên tai anh.
Minh Tư Thành nhíu mày, cố gắng muốn đẩy Janna ra một lần nữa.
Janna lại vô cùng nhạy bén, ôm chặt lấy anh không buông tay.
Minh Tư Thành dứt khoát bể Janna lên.
Cơ thể và tinh thần của Janna vô cùng kinh hãi, có cảm giác được yêu thương mà sinh lo sợ nhìn Minh Tư Thành. Nhưng mà tới giây tiếp theo tình huống không đúng lắm.
Minh Tư Thành bế Janna vào trong phòng tắm, ném thẳng cô ta vào trong bồn tắm. Sau đó tranh thủ Janna còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã quay người đi ra ngoài.
Đến lúc Janna đứng dậy từ trong bồn tắm chạy đuổi kịp thì Minh Tư Thành đã vào phòng ngủ khóa chặt cửa lại. "Minh Tư Thành! Rốt cuộc anh có hiểu cái câu... câu gì ý nhỉ? À đúng, thương hoa tiếc ngọc à? Này! Tên đàn ông thổi tha nhà anh! Đồ xấu xa! Em bị bỏ thuốc rồi, anh có biết không thể hả?" Janna ở bên ngoài vừa đập cửa thùng thùng, vừa lớn tiếng ầm ĩ
Bên trong phòng, Minh Tư Thành nằm trên giường, lấy tai nghe ở tủ đầu giường ra đeo, khoanh tay lại rồi nhắm mắt mặc kệ.
Janna cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng nực, không thể không chạy về phòng tắm cởi quần áo xối nước lạnh hạ nhiệt.
Cô ta vừa tắm nước lạnh vừa liên miệng mắng chửi: "Minh Tư Thành, anh cứ chờ đấy cho cô đây! Đáng hận! Quá sức đáng hận mà!"
Đợi tới khi công dụng của thuốc tan hết, Janna quần khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm. Cô ta bước tới vặn tay nắm cửa phòng ngủ của Minh Tư Thành, sau khi phát hiện không thể vặn được, cô ta lại đạp vào cánh cửa, kết quả đau đến nỗi cô ta lại bực tức mắng ầm lên.
Vì để theo đuổi người con trai này, cô ta đã dốc hết không còn một chiêu nào là chưa dùng.
Có lẽ, cô ta nên đổi sang một phương thức khác. Ngày hôm sau.
Sau khi Minh Tư Thành tỉnh dậy, anh mở cửa bước ra khỏi phòng ngủ.
Trong căn nhà không có bóng dáng của Janna, ngược lại khiến cho anh thở phào nhẹ nhõm. Mà trong mấy ngày tiếp theo đó, Janna cũng rất an phận, không còn xuất hiện trước mặt anh nữa.
Sau khi anh giúp Benson xây dựng nền tảng mẫu trang web, dưới ý kiến kiến nghị của anh, Benson còn đặc biệt thành lập một công ty nhỏ.
Quy mô vừa mới bắt đầu không lớn, Benson đã đưa khoản tiền hoa hồng đầu tiên như đúng lời hứa giao cho
Minh Tư Thành.
Sự yên ả của Janna không khiến cho Minh Tư Thành để tâm tới. Thậm chí anh còn chẳng nhớ ra việc bên cạnh mình đã từng xuất hiện một người con gái như vậy.
Cứ như thể Janna chỉ là một người qua đường trong cuộc đời anh. Nhưng điều mà anh không ngờ được chính là anh cũng chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời của Nhiên Mộc Miên.
Hai ngày trước đêm giao thừa, Minh Tư Thành xin nghỉ phép và trở về thành phố Bắc Bình cùng ông nội đón năm mới.
Thời gian rảnh rỗi rất nhiều, anh còn rủ ba người bạn cùng phòng thời đại học tổ chức tiệc tùng cùng nhau.
Ban đầu, bốn chàng trai ngồi vào bàn ăn và trò chuyện vui vẻ, nhưng có lẽ Trương Hùng Cường đã uống quá nhiều, anh ta bắt đầu chơi trò "rượu vào nói lời thật" khiến cho mọi người lập tức im lặng. "Tư Thành, cậu bị Nhiên Mộc Miên kia cắm sừng rồi. Bây giờ ngày nào Nhiên Mộc Miên cũng ở cùng với một cậu nhóc cùng lớp tên là Lang Khiếu Nhật, có thể nói là hai mươi tư tiếng dính lấy nhau không tách ra. Hơn nữa, hai người bọn họ còn sống chung với nhau. Mọi người trong trường đều biết chuyện này. Trong lòng Trương Hùng Cường tràn đầy phẫn nộ nói.
Hình Quốc Bảo và Trọng Quân Kiệt nhìn Minh Tư Thành, đều gật đầu công nhận quả thật có chuyện như vậy.
Dường như mọi người trên khắp thế giới đều đang nói với anh rằng Mộc Miên đã có tình yêu mới rồi, nhưng anh vẫn ngốc nghếch đứng tại chỗ tự lừa dối chính bản thân mình.
Đối với chuyện của Nhiên Mộc Miên và Lang Khiếu Nhật này, Minh Tư Thành vẫn chưa tỏ thái độ gì. Sau khi tụ họp cùng các bạn cùng phòng xong, anh cũng ở cùng ông nội qua hết mấy ngày tết, không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại trở lại thành phố Thuận Canh.
Có lẽ chỉ là vì anh nhớ nhà, hoặc cũng có thể chỉ vì muốn nhìn cô gái đó một cái.
Chỉ là một cái liếc mắt này, anh bất chợt hiểu ra, khoảng cách giữa anh và cô thực sự càng ngày càng xa mất rồi.
Ngồi ở ghế sau ô tô riêng, trong lúc xe đang chờ đèn giao thông, Minh Tư Thành nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô, vừa vặn nhìn thấy cô gái mà bản thân vẫn đang ngày đêm mơ mộng.
Dù là trong ảnh chụp hay là những gì chính anh đang tận mắt chứng kiến, cô đều vô cùng thân mật khăng khít với Lang Khiếu Nhật.
Ví dụ như bây giờ, trên đường phố rất đông người qua lại, trên đầu Nhiên Mộc Miên đeo một chiếc băng đô tại thỏ xinh xắn, sau đó cô tự tay đội chiếc băng đô tại sói xám lên đầu Lang Khiếu Nhật.
Sau khi xe chậm rãi chạy đi, Minh Tư Thành quay đầu lại theo bản năng. Chỉ nhìn thấy Lang Khiếu Nhật đột nhiên cúi người sát gần khuôn mặt của Nhiên Mộc Miên.
Từ góc nhìn của anh, tư thế hai người họ trông vô cùng giống như một đôi nam nữ đang đứng trên đường hôn nhau mà không hề bận tâm đến hình tượng của mình. “Đi thẳng đến sân bay!” Minh Tư Thành đột nhiên ra lệnh cho tài xế đang ngồi ở ghế lái xe phía trước.
Tài xế có hơi bối rối nhưng vẫn nghe theo chỉ lệnh, lái xe vào làn đường quay đầu xe.