Mà lúc này đây, lời nói của Bùi Hạ Sênh quả thực chính là chấm dầu vào lửa: “Thật ra nếu nhìn như thế, tôi thấy Nhiên Mộc Miên và Lang Khiếu Nhật cũng rất xứng đôi. Cả hai đều là “kẻ khác loài”, hơn nữa vật tự theo loài. Đúng rồi, tôi còn nghe nói Lang Khiếu Nhật và Phó Quân Tiêu đạt được thỏa thuận trọn đời, Lang Khiếu Nhật thề rằng sống chết cũng phải bảo vệ Nhiên Mộc Miên cả đời. Tôi nói nhé, cậu chủ Minh, anh.”
Không đợi Bùi Hạ Sênh nói xong, Minh Tư Thành đã xoay người rời đi.
Bùi Hạ Sênh quay đầu liếc nhìn bóng lưng Minh Tư Thành một chút rồi chép miệng lắc đầu.
Đây không phải là ý tốt của cô ta sao? Không thích nghe thì thôi.
Cùng lúc đó, trong đại đội quân khu Bắc Bình, sau khi diễn tập thực chiến trở về, một nhóm người ồn ào bưng theo chậu rửa mặt đi vào phòng tắm công cộng.
Trong phòng tắm hơi nóng hầm hập, từng người đàn ông cơ bắp vạm vỡ đứng dưới vòi hoa sen, vô cùng quyến rũ. Nếu như để phụ nữ nhìn thấy cảnh này, đa số họ chắn chắn sẽ chảy nước miếng.
Ngay lúc này, Phó Diệc Phàm cùng Minh Khải Huy đang đứng trước hai chiếc tủ đựng đồ liền nhau bên ngoài phòng tắm, hai người vừa mới mặc xong quần áo.
Minh Khải Huy vừa đeo thắt lưng, vừa đau đầu nói: "Ông nội vừa mới gọi điện thoại cho tôi” "Ừ?” Phó Diệc Phàm đáp một câu, sau đó thản nhiên và ly uống nước. Minh Khải Huy tiếp tục nói: “Ông ấy nói rằng muốn tôi cưới em gái cậu”
“Phụt” một tiếng, Phó Diệc Phàm suýt chút nữa phun nước trong miệng ra, cũng may miệng anh kịp đóng lại, nếu không chắc chắn sẽ phun đầy mặt Minh Khải Huy.
“Vậy anh cưới không?” Nuốt nước xuống bụng xong, Phó Diệc Phàm lạnh nhạt hỏi.
Minh Khải Huy xấu hổ nói: “Tôi bao nhiêu tuổi? Em gái cậu bao nhiêu tuổi? Cậu nghĩ em gái cậu sẽ nhìn trúng tôi sao?”
Nhìn khát vọng sống sót mãnh liệt của Minh Khải Huy, Phó Diệc Phàm buồn cười nói: “Sẽ không”
Minh Khải Huy đóng cửa tủ, tiếp tục than phiền: "Ông nội tôi thật là cố chấp, nhất định phải kết thông gia với nhà họ Phó các cậu”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi vẫn nhớ, hai đứa nhỏ cãi nhau chuyện hủy bỏ hôn ước, tranh cãi rất lâu rồi.” Phó Diệc Phàm nghi hoặc không hiểu hỏi.
Anh ấy thực sự không biết nhiều về chuyện của Nhiên Mộc Miên.
Cô nhóc đó rất hiếm khi tâm sự chuyện tình cảm cá nhân với anh, hơn nữa, tâm tư của con gái rất khó đoán, người anh trai như anh cũng không thể hiểu rõ hoàn toàn.
Minh Khải Huy thở dài một hơi, đáp lại: “Tôi nghe ông nội nói, lần này hủy bỏ hôn ước là do Tư Thành đề nghị trước mặt ông nội tôi và bố mẹ cậu. Bố mẹ cậu cũng thật kỳ lạ, không nói lời nào đã đồng ý”.
“Vậy còn Mộc Miên? Cậu ta đã hỏi ý kiến của Mộc Miên chưa?” Phó Diệc Phàm không khỏi cau mày.
Minh Khải Huy lắc đầu nói: “Không biết”
Đột nhiên Phó Diệc Phàm nhớ tới chuyện gì đó, nhanh chóng thu dọn đồ đạc xong, nói với Minh Khải Huy: “Tôi muốn xin nghỉ ra ngoài một chuyến. Chút nữa anh giúp tôi duyệt đơn xin nghỉ nhé”
“Này, không có tình huống đặc biệt thì không thể tùy ý rời đội đầu đó” Minh Khải Huy nghiêm mặt nói.
Phó Diệc Phàm hơi nhướng mày kiếm, vỗ vai Minh Khải Huy: “Tôi thực sự có tình huống đặc biệt”
Minh Khải Huy bị Phó Diệc Phàm làm cho mơ hồ nhưng vẫn gật đầu chấp nhận.
Không biết liệu có phải hai anh em tâm linh tương thông, Phó Diệc Phàm cầm giấy phép đi ra, vừa đăng ký ra ngoài ở cửa khu bảo vệ, thì nhìn thấy cách đó không xa có một bóng hình vô cùng quen thuộc chầm chậm đi về phía anh.
Phó Diệc Phàm một mình tiến lên phía trước.
Bên kia, khi Nhiên Mộc Miên thấy người đi đến là anh trai cô, lập tức chạy tới.
Lúc này Lang Khiểu Nhật biết điều không đi theo, đứng yên tại chỗ, xa xa nhìn theo anh em bọn họ càng ngày càng gần nhau.
Phó Diệc Phàm vừa dừng bước, Nhiên Mộc Miên đã nhào vào trong ngực anh.
Nhiên Mộc Miên vùi mặt vào lồng ngực Phó Diệc Phàm, hai tay nắm lấy quân phục của anh trai, không kìm được bắt đầu nức nở khóc.
Từ lúc bắt đầu biết ghi nhớ, cô đã biết, chỉ có một nơi mới khiến cô có thể khóc thật to mỗi lúc không vui.
“Không lớn được nữa rồi” Nhiên Mộc Miến nghẹn ngào đáp.
Lúc này Phó Diệc Phàm lại nở nụ cười không tử tế: “Được rồi được rồi, cô chủ nhỏ nhà anh không cần phải lớn, anh cả sẽ bảo vệ em cả đời”.
“Vậy anh đi công viên giải trí với em đi” Nhiên Mộc Miên lau sạch nước mắt, làm nũng nói.
“Được.” Phó Diệc Phàm lập tức đồng ý.
Có lẽ... đã rất nhiều năm anh không đến những nơi như thế rồi.