Nhiên Mộc Miên vẫn chưa dứt lời thì Minh Tư Thành đã tắt ngang điện thoại.
Anh khiến cô không biết chuyện gì đang diễn ra, thậm chí còn không biết tại sao lại như thế.
Anh vẫn là Minh Tư Thành mà cô quen biết sao?
Nhiên Mộc Miên cảm thấy nhất định là mình đã bị ảo giác.
Cô chống trán, trở về lại nhà hàng, sau khi trả điện thoại lại cho Trương Hùng Cường thì chào mọi người: “Mọi người từ từ ăn, tôi thấy không được khỏe, tôi về ký túc xá trước đây”
Mặc dù cử chỉ kỳ lạ của Nhiên Mộc Miên khiến bọn Cố Thiên Ngân cảm thấy khó hiểu nhưng may mà có Lang Khiếu Nhật đi theo cô nên họ cũng yên tâm để cô về.
Lang Khiếu Nhật âm thầm đi theo sau Nhiên Mộc Miên, khi anh ta thấy lưng cô run lên cũng như gió đêm thổi bay ngọn tóc cô thì cởi áo khoác ra, tiến nhanh về trước, khoác áo khoác lên vai Nhiên Mộc Miên.
Nhiên Mộc Miên thờ ơ, thất thần tiếp tục đi về phía trước, đến cả đèn giao thông cô cũng không thèm nhìn, cứ thế đi thẳng ra giữa đường cái.
Nhiên Mộc Miên giận đến mức môi run lên, cô vung tay chạy vào trong cổng trường.
Lúc Lang Khiếu Nhật cảm thấy gần được năm mét thì mới nghiêm túc chạy theo cô.
Sau khi Nhiên Mộc Miên về đến kí túc xá, vào trong phòng ngủ thì việc đầu tiên cô làm là khóa trái cửa lại.
Lang Khiếu Nhật không nói gì nhiều, anh ta vào căn phòng bên cạnh rồi nằm lên giường.
Mãi cho đến khi phía bên phòng của Nhiên Mộc Miên không còn động tĩnh gì nữa thì anh ta mới đứng dậy đi tắm.
Ngày hôm sau, Nhiên Mộc Miên vẫn không nhận được điện thoại của Minh Tư Thành.
Ngày thứ ba cũng thế.
Nhiên Mộc Miên vì Minh Tư Thành mà không màng ăn uống, luôn cầm điện thoại trong tay, cứ rãnh ra là lại gọi cho anh hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Trạng thái đó kéo dài đến một tuần, Minh Tư Thành hứa với cô mỗi khi được nghỉ hai ngày cuối tuần thì sẽ về chơi với cô nhưng anh đã nuốt lời.
Chỉ tiếc là cô không thể ra nước ngoài, nếu như cô có thể ra nước ngoài…
Lúc Nhiên Mộc Miên nghĩ đến đây thì đột nhiên trong đầu cô nảy ra một chủ ý điên rồ.
Vốn dĩ ngày thường cô luôn lười để ý đến Lang Khiếu Nhật nhưng bây giờ chủ ý điên rồ của cô lại có liên quan đến Lang Khiếu Nhật.
“Lang Khiếu Nhật, anh giúp tôi đến đại học HF của nước M tìm Minh Tư Thành được không?” Nhiên Mộc Miên thay đổi thái độ, hiếm khi cô dịu dàng nói chuyện với Lang Khiếu Nhật.
Lang Khiếu Nhật liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách rồi nói sang chuyện khác: “Cô chủ, bảy rưỡi tối rồi, buổi tối cô còn có tiết tự học, sắp đến giờ “Chẳng phải anh muốn có máu của tôi sao?” Nhiên Mộc Miên nhảy lên khỏi ghế sô pha, nhảy đến trước mặt Lang Khiếu Nhật, ngước đầu lên nhìn anh ta rồi nói tiếp: “Anh giúp.
tôi tìm Minh Tư Thành, hỏi rõ tại sao anh ấy lại lạnh nhạt với tôi thì tôi sẽ cho máu anh.”
Lang Khiếu Nhật liếc Nhiên Mộc Miên, sau khi nhìn cô thật nhanh một lượt thì nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Nếu như: tôi lấy máu của cô thì ông Phó sẽ khiến tôi phải chết không có chỗ chôn thây”
“Vậy anh muốn thế nào mới chịu giúp tôi việc này?” Nhiên Mộc Miên sầu não nắm lấy đầu tóc mới gội của mình, bất mãn bĩu đôi môi hồng.
Dáng vẻ cô bây giờ giống như một công chúa Barbie, tóc dài bay bay, khuôn mặt trắng ửng hồng, trông rất đáng yêu.
Lang Khiếu Nhật nhìn mất hồn vài giây rồi lập tức gật đầu, khom người, cung kính trả lời: “Tôi không thể rời khỏi cô chủ, vì vậy tôi không giúp được cô việc này rồi”
Nhiên Mộc Miên quay người đi, cầm chiếc gối ôm lên và nằm dài trên ghế sô pha, tâm trạng vô cùng tệ, cô nói: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn tuyệt thực”
Nhiên Mộc Miên bị Lang Khiếu Nhật nói cho cứng miệng nói không nên lời.
Khuôn mặt nghiêng của Lang Khiếu Nhật có góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt điển trai, ánh mắt thoáng vẻ lạnh lùng, không dễ gần.
Nhiên Mộc Miên chịu thua nhìn Lang Khiếu Nhật vì cô biết cô đã hết cách với anh ta.
Chẳng phải chỉ bị Minh Tư Thành đối xử lạnh nhạt thôi sao? Cũng đâu có gì to tát lắm đâu.
Nhiên Mộc Miên hít một hơi thật sâu, kiềm nén lại cảm xúc tiêu cực của mình rồi đứng lên khỏi ghế sô pha, Lang Khiếu Nhật cũng lập tức đứng dậy theo cô.