Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 802




“Tôi bằng lòng vì Mộc Miên làm bất cứ chuyện gì.” Minh Tư Thành trả lời mà không cần phải suy nghĩ.

Đó là phản ứng bản năng của anh và cũng là những lời nói thật lòng của anh.

Bùi Hạ Sênh cười đau khổ rồi nói: “Đúng thế! Từ nhỏ đến lớn cái con nhóc Nhiên Mộc Miên đó đều hạnh phúc đến mức khiến người ta phải ghen tị như thế” “Cảm ơn cô đã bằng lòng giúp tôi. Minh Tư Thành nói tiếp.

Bùi Hạ Sênh đột nhiên sảng khoái nói: “Không giúp anh mà được sao? Tốt xấu gì thì anh cũng là ân nhân cứu mạng của tôi.” “Vậy tôi đợi tin của cô. “Được.”

Sau khi Minh Tư Thành tắt điện thoại của Bùi Hạ Sênh thì cầm điện thoại mãi, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Anh muốn nhanh chóng liên lạc với ông George, tận dụng thời gian ngắn nhất để Nhiên Mộc Miên có thể bình an trở về

Mười phút sau...

Màn hình điện thoại của Minh Tư Thành sáng lên, anh nhận được tin nhắn của Bùi Hạ Sênh gửi đến.

Sau khi nhận được phương thức liên lạc với ông George thì Minh Tư Thành lập tức gọi điện thoại đến cho ông George.

Sau khi liên lạc được với ông George thì Minh Tư Thành chưa từng nghĩ mình đang sắp sửa bước chân lên con đường xây dựng đế quốc IT không lối thoát.

Dưới sự dẫn đường của một người nước ngoài cao to, đầu trọc, ăn mặc gọn gàng, Minh Tư Thành đã đi vào một hành lang kỹ thuật cao dài dạng khoang.

Sau khi anh đi một mạch đến nơi thì tất cả những tư liệu về anh đều được gửi đến chỗ của ông George.

Bên trong phòng trung tâm ở giữa, sau khi ông George nhìn thấy số điểm 10 siêu cao của Minh Tư Thành thì khỏe miệng bất giác cong lên. “Đưa cậu ta đến phòng VIP” Ông George lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ ở bên cạnh mình.

Minh Tư Thành được người ta đưa đến một căn phòng rộng rãi, xung quanh đều giống như gương, phản chiếu hình ảnh 3D ba trăm sáu mươi độ của anh.

Chính giữa phòng là một bàn họp dài, người dắt anh đến bảo anh ngồi vào đầu cuối của bàn họp.

Minh Tư Thành nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra cửa ra vào ở đâu, hoặc cũng có thể nói rằng vốn dĩ chỗ này bốn bề đều thông thoáng, chỉ là những tấm kính này đã tạo ra ảo giác khiến người ta cảm thấy nó rộng rãi và không có cửa mà thôi.

Đột nhiên trên một bức tường kính xuất hiện một lỗ đen, bên trong có tiếng bước chân truyền đến, chủ nhân của tiếng bước chân đó nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của Minh Tư Thành.

Đối phương là một người đàn ông trung niên tóc vàng, mắt xanh, trông có vẻ rất trầm tính và dày dạn kinh nghiệm, chỉ có điều...

Minh Tư Thành chú ý đến chân trái của đối phương, có lẽ ông ta không có gì khác lạ so với người bình thường nhưng Minh Tư Thành lại nghe thấy tiếng máy móc hoạt động vang lên rất nhỏ.

Chân trái của người đàn ông trung niên là chân giả sao? “Vị này là ông George” Người đàn ông dắt Minh Tư

Thành đến chỗ này cung kính giới thiệu. Minh Tư Thành chủ động tiến về trước, kh người chào ông George với vẻ vô cùng lịch sự. Ông George đưa tay ra muốn bắt tay với Minh Tư

Thành rồi mỉm cười, nói một câu rất lưu loát: “Tôi rất vui khi cậu có thể chủ động tìm đến tôi.” “?” Minh Tư Thành ngày ra một lúc, lúc anh đứng thẳng người lên nhìn ông George thì mới nhận ra mình phải lịch sự bắt tay với ông George. “Lãnh đạo bên nước Z đã nói cho tôi biết tình hình của cậu rồi. Không thể không nói Phó Quân Tiêu rất có mắt nhìn người nên mới lựa chọn cậu làm con rể của ông ta. Ông George nói một câu đầy ẩn ý.

Minh Tư Thành không hiểu ý câu nói của ông George nhưng lại không biết nên tiếp lời ông ta như thế nào nên chỉ có thể giữ im lặng.

Ông George cũng không định nói vòng vo với Minh Tư Thành mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Muốn nhờ tôi giúp đỡ đi cứu con gái của Phó Quân Tiêu cũng không phải là không thể. Chỉ có điều chuyện này sẽ đắc tội với bang phải có thể lực, cậu phải hi sinh một chút để làm điều kiện trao đổi với tôi. Trước giờ tôi cũng không thích làm mấy chuyện kiểu như làm việc tốt mà không cần báo đáp như thế.” “Ông George cứ nói thẳng, chỉ cần là đó là chuyện mà tôi có thể làm được.” Minh Tư Thành hơi chau mày lại. Cập nhật nhanh nhất trên *ТгцyeлАРР.cом

Ông George không kiềm được, nói đùa: “Nếu như tôi muốn mạng của cậu thì cậu cũng bằng lòng cho tôi sao?” “Chỉ cần có thể cứu Mộc Miên, ông cứ lấy mạng tôi đi cũng được.” Minh Tư Thành không biết tại sao người của đối phương muốn bắt cóc Nhiên Mộc Miên nhưng từ sự căng thẳng của Phó Quân Tiêu và những lời nói của Bùi Hạ Sênh thì đại khái anh cũng có thể nhìn ra được Mộc Miên không phải là người bình thường.

Ông George mỉm cười rồi nói: “Nếu một người đàn ông bị tình yêu trói buộc thì sẽ không thể nào làm nên chuyện lớn được. “Tôi chưa từng nghĩ bản thân phải làm chuyện gì lớn lao, tôi chỉ hi vọng người tôi quan tâm có thể được bình an, hạnh phúc.” Minh Tư Thành nghiêm túc trả lời.

Ông George búng ngón tay, trợ lý ở bên cạnh liền rút ra một tập tài liệu từ trong cặp tài liệu, tiến về trước và đưa qua cho Minh Tư Thành.

Minh Tư Thành nhận lấy tập tài liệu, sau khi mở ra và lật xem từng trang thì đột nhiên trợn tròn mắt. “Đây chính là giao dịch, nếu như cậu đồng ý thì hãy ký tên vào. Nếu như cậu không đồng ý thì có thể lập tức đi ngay!” Ông George nhẹ nhàng nói.

Minh Tư Thành bất giác nắm chặt lấy hai nắm đấm. Một mặt khác, Phó Quân Tiêu đã dắt theo thuộc hạ của mình tìm đến vị trí của Nhiên Mộc Miên.

Đó là một xưởng sản xuất thiết bị y tế bỏ hoang ở ngoại thành.

Chỉ vì địch ở trong tối, họ ở ngoài sáng.

Nên khi họ lẻn vào trong xưởng thì đột nhiên các hàng rào sắt quanh bốn phía xưởng đều được thả xuống. Lúc này họ mới nhận ra kế hoạch mà đội quân của họ đã cất công chuẩn bị đã bị đối phương nhìn ra, hơn nữa còn bị đối phương dẫn dụ, rớt vào cái bẫy mà đối phương đã sắp đặt trước.