Chỉ nhìn thấy trên mặt cô gái có đeo một cặp kính râm màu đen trên đỉnh đầu, giọng nói vừa ngọt ngào vừa mềm mại: “Đại thần, giúp tôi đánh mấy trò chơi, lên mấy sao đi”
“Mộc Miên!” Minh Tư Thành bỗng chốc kinh ngạc vừa vui mừng, thiếu chút nữa nhảy cẫng lên.
Trên khuôn mặt của Nhiên Mộc Miên nở nụ cười ngọt ngào, vui vẻ nói: “Kinh ngạc không, bất ngờ không?”
Minh Tư Thành vui vẻ nhướng mày, ôm trọng Nhiên Mộc Miên vào trong lòng, hôn lên trán của cô, hưng phấn nói: “Cô bé này, luôn thích đùa giỡn người khác mà”
“Có phải rất vui không?” Nhiên Mộc Miên cười hihi hỏi.
Minh Tư Thành gật mạnh, không kiềm được nhéo má của Nhiên Mộc Miên, hôn mạnh một cái lên trán cô: “Công chúa điện hạ đáng yêu quá đi!”
“Có ý gì?”
“Hôm nay cô chủ đi ra ngoài, sau khi mua sắm, đi vào một phòng thử đồ vẫn chưa ra”
“Tôi muốn biết kết quả!”
“Lúc chúng tôi tìm được cô chủ, cô ấy đã cùng cậu chủ nhà họ Minh ở trên máy bay, máy bay đã xuất cảnh, chúng tôi không có cách nào ngăn lại.”
“Thông báo cho chủ tịch hãng máy bay ở nước M, phái người bảo vệ bình an cho Mộc Miên”
“Vâng!”
Sau khi Phó Quận Tiêu ngắt điện thoại, có chút đau đầu xoa nhẹ thái dương.
Bàn làm việc của Phó Thị, yên tĩnh khác thường.
Một giây sau, Phó Quận Tiêu đứng dậy từ bàn làm việc, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
Nước M, sân bay XXX.
Sau khi đến nơi, đại học HF có người đến đón Minh Tư Thành.
Đội hình của đối phương khá đông, đến cả hiệu trưởng cũng đích thân ra đón.
Nhiên Mộc Miên mua máy bay quay về, không dự định rời khỏi sân bay, vì vậy chỉ có thể nói lời tạm biệt với Minh Tư Thành ở sân bay.
Dù sao, người đến đón Minh Tư Thành cũng là ban lãnh đạo của đại học bên đó.
Nhiên Mộc Miên không có trì hoãn thời gian của Minh Tư Thành quá lâu, sau khi vẫy tay tạm biệt với anh quay người rời đi.
Minh Tư Thành bước đến chỗ một ban lãnh đạo mặc vest đi giày da, cùng mọi người bắt tay chào hỏi.
Phía bên này, Nhiên Mộc Miên cũng bị một đám người mặc vest đi giày da tóm lại.
“Minh Tư Thành!”
Cơ thể quay về tiếng kêu gọi của Nhiên Mộc Miên.
Minh Tư Thành ý thức quay người lại, trong đại sảnh sân bay người đến người đi, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Nhiên Mộc Miên.
Cô bé này chắc là đi lên của máy bay rồi.
Minh Tư Thành không nghĩ nhiều, cùng với sự dẫn dắt của mấy vị lãnh đạo, rời khỏi sân bay.
Vào lúc này, cách đó không xa, Nhiên Mộc Miên bị một bàn tay màu đen bịt mũi, cô chỉ có thể nhìn qua kẽ hở trong đám người, giương mắt nhìn Minh Tư Thành cùng với người trong trường học nói cười rời đi.
Không đến mười mấy giây, Nhiên Mộc Miên ngừng giãy giụa, ngất đi.
Một đám người lập tức mang cô rời đi từ sân bay.
Sau khi Minh Tư Thành lên xe, mới nhớ đến móc điện thoại ra, mở điện thoại lên.
Lúc này, điện thoại của Phó Quân Tiêu đúng lúc gọi đến.
Minh Tư Thành mới phát hiện, Phó Quân Tiêu không chỉ gọi một cuộc điện thoại mà gọi vô số cuộc, cho đến khi điện thoại của anh gọi được mới thôi.
Phó Quân Tiêu khẽ nghiêng đầy, sau khi thủ hạ của ông nhận được mệnh lệnh, lập tức lấy ra một cái laptop đưa cho Minh Tư Thành.
“Camera giám sát ở sân bay bị người khác động tay chân, tôi biết cậu có năng lực khôi phục lại” Phó Quân Tiêu tiếp tục nói.
Minh Tư Thành làm động tác OK với Phó Quân Tiêu, cầm lấy laptop, một tay cầm, một tay thao tác bàn phím.
Một phút một giây trôi qua, Phó Quân Tiêu lo lắng đi qua đi lại bên cạnh Minh Tư Thành.