Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 339: Anh muốn cô đi cùng anh




Đèn giao thông ở ngã tư đường sắp thay đổi, xe cộ vượt qua đèn vàng phóng nhanh, bánh xe nhanh chóng đi qua một cái ổ gà, nước bẩn bị hắt lên thật cao, soạt một tiếng vô tình bắn hết lên. người Đồng Kỳ Anh.



Mưa rơi chẳng những không có ý dừng lại mà lại càng ngày càng lớn.



Đồng Kỳ Anh vừa nghĩ đến đoạn tình cảm này tất cả đều chỉ là có một bên tình nguyện, lại còn từng ảo tưởng rằng Thành Hưng thật sự sẽ quay về bên cạnh mình thì cảm thấy bản thân quả thực là vô cùng nực cười.



Cô chậm rãi ngồi bệt xuống, hai tay ôm đầu gối, giống như một đứa trẻ mà khóc lớn lên, khóc ra tất cả ủy khuất cùng thương tâm.



Sao cô lại có thể sai lầm đến không hợp lẽ thường như thế? Cô khóc vì sự ngu xuẩn của mình, vì lòng tự trọng bị chà đạp đến thê thảm, vì chân tình thật ý của mình không được trân trọng mà khóc đến khàn cả giọng, khó có thể khống chế.



Trên đường người tới người đi đều bị tiếng khóc lớn nghẹn ngào của cô hấp dẫn mà chậm lại bước chân, hiếu kỳ nhìn xung quanh.



Đồng Kỳ Anh cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ của mọi người thì chật vật muốn trốn tránh, nhưng làm thế nào cũng không có một chút khí lực đứng lên giả bộ tiêu sái rời đi.



Có thể... Có thể đừng có nhìn cô như vậy hay không? Có thể... Có thể đừng nhìn cô với ánh mắt đồng cảm đó được hay không? Có thể... Có thể đừng để ý đến cô hay không?



Nếu giờ phút này cô có thể tàng hình, khiến cho tất cả mọi người đều không nhìn thấy cô đang thê thảm thương tâm thì tốt biết bao.



Đồng Kỳ Anh nghẹn ngào khóc nức nở, trái tim cô trống rỗng, giống như bản thân đã mất đi một bộ phận vậy.



Đột nhiên mưa không còn rơi xuống trên người cô, không còn lạnh lẽo rơi trên trái tim và khuôn mặt cô. Những khuôn mặt và ánh mắt hiếu kỳ dường như đã bị một thân ảnh cao lớn che lấp đi.



Nước mắt vẫn không ngừng lăn xuống từ khóe mắt, ướt đẫm khiển Đồng Kỳ Anh lạnh đến tận xương, toàn thân không ngừng phát run.



Cô ngẩng đầu, đập vào mí mắt trước tiên chính là đôi giày da màu đen được làm thủ công của Ý, chậm rãi hướng lên trên chính là chiếc quần âu màu đen được cắt may rất vừa người, hai chân của chủ nhân chiếc quần thon dài, lại tiếp tục nhìn lên trên thì phát hiện lồng ngực tinh tráng được bao bọc dưới lớp áo tây trang, tiếp đó là đến chiếc cằm vuông vắn, chiếc mũi đẹp cao thẳng, sau đó là bị hút vào một đôi mắt đen thâm thúy. Cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông đẹp trai tràn ngập mị lực nam tính trước mặt.



Phó Quân Tiêu dùng ô che phía trên cô, bởi vì che ô cho cô mà hơn phân nửa cơ thể anh đều bị mưa xối vào trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng anh lại không để ý chút nào.



Đây là con đường phải đi qua khi về cao ốc của tập đoàn Phó thị, nếu như không phải vừa rồi ngã tư đường phía trước có đèn đỏ thì có lẽ anh cũng không phát hiện ra, cô gái mà anh ngày nhớ đêm mong, xa tận chân trời lại gần ngay trước mắt..



Anh bỏ lại xe đến chỗ cô, lúc thấy được cô lại là lúc anh đau lòng đến một câu cũng không nói ra được.



Đồng Kỳ Anh ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn người đàn ông thần sắc rối rắm phức tạp ở phía trên, thút tha thút thít gọi: “Anh cả”.



“Anh cả? Kỳ Anh?” Cùng lúc đó có một người cũng lên tiếng, không biết lúc nào Phó Quân Bác đã xuất hiện ở cửa cửa tiệm cáo cưới..




Bàn tay to nắm chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay còn nổi lên gân xanh, Phó Quận Tiêu đặt ở khoác lên người Đông Kỳ Anh để ngăn trở tầm mắt của cô, giây tiếp theo lại quay người, gọn gàng mà linh hoạt rồi lại bá đạo cho Phó Quân Bác một quyền.



Phó Quân Bác nhất thời lảo đảo lùi lại một bước, toàn bộ cơ thể bịch một tiếng đập vào trên cánh cửa thủy tinh phía sau.



Đồng Kỳ Anh từ dưới đất đứng lên, nhìn thấy khóe miệng Phó Quân Bác rớm máu, còn có một vài tia máu chảy xuống thì nước mắt lại lần nữa tràn mi.



Nước mắt giống như hạt đậu lớn lã chã rơi xuống, tóc cô bởi vì bị ướt mà dính vào hai má, cô nhìn chăm chú vào Phó Quân Bác một lúc lâu, cho đến khi cô thấy Lý Tự San dẫn theo Hạ Tiêu đi đến cửa thủy tinh mới đau lòng tuyệt vọng mà xoay người rời đi như đang chạy trối chết.



“Kỳ Anh..” Phó Quân Bác còn muốn đuổi theo, Lý Tự San thấy thế thì cuống cuồng kéo lại. cánh tay anh.



“Quân Bác, nếu như anh dám đuổi theo, em và Hạ Tiêu sẽ cùng chết cho anh xem!” Lý Tư San như hung thần ác sát uy hiếp, tay cô ta nắm thật chặt cánh tay Phó Quân Bác, cách một tầng quần áo, móng tay như muốn cắm vào da thịt anh.




Phó Quân Bác nhíu mày, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh cả Phó Quân Tiêu đuổi theo Kỳ Anh của anh dưới cơn mưa lớn.



Có anh cả ở đây, Kỳ Anh sẽ không có chuyện gì.... Phó Quân Bác sa sút tinh thần mà rũ tầm mắt xuống. Anh cùng Kỳ Anh còn có thể quay lại sao?



Rõ ràng anh ấy đã lên kế hoạch thật tốt, kết hôn giả với Lý Tư San, sau khi trấn an được tâm tình của Lý Tự San thì sẽ về Úc tìm Kỳ Anh.



Nhưng mà giờ phút này tất cả đều bị đảo lộn rồi.



Cũng giống như giờ phút này đã đập nát một tia quyến luyến cuối cùng của Đồng Kỳ Anh đối với anh ấy.



Đồng Kỳ Anh không biết vì sao mình lại lạc mất phương hướng, cô xông ra đường lớn, xe cộ đi qua đi lại, lao vút qua cô như những con quái vật gào thét, tiếng còi chói tại khiến cô sững sờ đứng yên tại chỗ không biết phải làm sao.



Trong lúc hoảng loạn, có một cánh tay to lớn mạnh mẽ kéo cô về bên lề đường.



Cô khóc đến mức thở không ra hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông mạnh mẽ, anh tuần trước mặt, giữa hai đầu lông mày không lộ ra hỉ nộ, phảng phất như cả thế giới đều nằm trong bàn tay anh.



“Đi theo anh” Phó Quân Tiêu nắm thật chặt cánh tay Đồng Kỳ Anh, kéo cô đến trước mặt mình, thâm tình nhìn chăm chú vào đôi mắt mê mang của cô, bá đạo ra lệnh.



Lái xe đã dừng xe của anh ở ven đường cách đó không xa, đang yên lặng chờ. Cô bị anh nắm thật chặt, cưỡng ép nhét vào trong chiếc xe sang trọng.



- -------------------