Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 333: Cô đã đến giấc mộng của anh




Máy phút nữa lại trôi qua, cô nhận được mail địa chỉ và thời gian kết hôn của anh cả Phó Quân Tiêu do Phó Quân Bác gửi đến.



Nhưng chuyện khiến Đồng Kỳ Anh cảm thấy kì quặc là người phụ nữ tự xưng là “vợ chưa cưới mới” của anh mà cô gặp ở trong khách sạn ngày hôm đó là chuyện thế nào?



Anh cả muốn kết hôn mấy lần? Bỏ đi, không nghĩ nhiều như vậy nữa.



Dù sao thì anh cả Phó Quân Tiêu đẹp trai như thế, lại còn có tiền, có mấy chuyện ong bướm cũng là chuyện rất bình thường.



Đồng Kỳ Anh cất điện thoại, đứng dậy đến phòng công cụ lấy lưỡi liềm rồi tiếp tục quay lại vườn làm việc.



Cô đã trồng xong rau củ rồi, bây giờ cô đang làm hàng rào tre cho khu vườn của mình, đợi sau khi hàng rào tre được làm xong thì cô còn có thể trồng tường vi dây leo đủ màu ở bên dưới.



Vì tường vi dây leo ra hoa bốn mùa, đến lúc đó, hoa tường vị bò đầy khắp hàng rào tre thì nhất định khu vườn của cô sẽ vô cùng xinh đẹp.



Lúc Đồng Kỳ Anh bố trí khu vườn sau củ của mình xong, nghĩ đến việc hôm đó sẽ lại được gặp lại Hạ Tiêu thì liền thấy háo hức. Cô lấy giấy, bút,



mấy khúc gỗ và dao khắc gỗ ra rồi ngồi trong đình có tranh bên ngoài. vườn. Sau khi mở điện thoại ra tìm đọc thì cô đã bắt đầu tự làm đồ chơi bằng gỗ Burr puzzle.



Cô làm cái Burr puzzle đó hết cả một đêm.



Sau khi Đồng Kỳ Anh làm xong Burr puzzle thì nằm úp lên trên bàn gỗ tròn và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.



Trong đêm khuya thanh vắng, trong núi sâu chỉ có mình đình cỏ tranh của cô là còn để đèn sáng, xung quanh đều tối đen như mực.





Một con đom đóm màu xanh bay lên trên cánh mũi của Đồng Kỳ Anh, Đồng Kỳ Anh nghiêng đầu, gối đầu lên cánh tay và ngủ rất sâu, vốn dĩ. không phát hiện ra sự biến động nhỏ đó.



Thời gian dần trôi qua, đom đóm lác đác bay ra từ trong bụi cỏ, ánh sáng xanh và ánh sáng vàng đan xen vào nhau, sau đó càng lúc càng có nhiều đom đóm bay ra hơn, chớp nháy, chớp nháy hệt như những vì sao.



Đom đóm vây quanh đình có tranh, giống như những tinh linh trong đêm đang bảo vệ cho Đồng Kỳ Anh đang nằm ngủ trên bàn tròn gỗ trong đình cỏ.



Nhưng cảnh tượng đó lại bay vào trong giấc mơ của ai đó.




Ban ngày nghĩ gì nên ban đêm mơ thấy đó sao? Phó Quân Tiêu đã thật sự tin vào câu nói đó. “Kỳ Anh..”



Tiếng gọi mớ tha thiết đó làm Phó Quân Tiêu thức dậy từ trong giấc mộng.



Khoảng thời gian gần đây, anh cảm thấy mình cứ như ở trên mây, đêm đến lại còn thường hay nằm mơ.



Mà cứ hễ anh nằm mơ thì nhất định sẽ mơ thấy Đồng Kỳ Anh.



Điểm khác biệt của giấc mơ lần này so với giấc mơ anh đè Đồng Kỳ Anh dưới người mình và vui vẻ ở hai lần trước đó là lần này trong giấc mơ anh đã nhìn thấy Đồng Kỳ Anh được vây quanh bởi một đàn đom đóm màu xanh nhấp nháy.



Kỳ Anh yên lặng ngủ một mình giữa đàn đom đóm... Mặc cho anh có gọi thể nào cũng không thể gọi cô tỉnh giấc.



Sau ba năm lặng thinh, ý định của anh với Kỳ Anh lại trỗi dậy là cớ làm sao?




Phó Quân Tiêu ngồi dậy, xoa trán và bước xuống giường, sau đó mang dép vào và rời khỏi phòng, đi xuống căn bếp dưới lầu và rót một ly nước để uống.



Lúc anh quay trở lại, đi ngang qua căn phòng bên cạnh thì không khống chế được mà dừng chân lại.



Căn phòng này là căn phòng mà Kỳ Anh đã từng ở, anh bảo thím Lưu cứ giữ ở đó, không dùng vào việc gì khác.



Trước đây trong căn phòng này vẫn còn lưu giữ lại hơi thở của Kỳ Anh, bây giờ thì hơi thở đó đã sớm mất hết rồi.



“Kỳ Anh, ngày anh kết hôn chắc em nhất định sẽ đến!”



Phó Quân Tiêu giơ tay lên, đặt bàn tay lên trên tấm cửa rồi tự lẩm bẩm hỏi một mình.



Anh đã gửi thiệp mời điện tử đến cho em trai Phó Quân Bác rồi, thiết nghĩ Kỳ Anh cũng sẽ nhìn thấy.



Phó Quân Bác biết tin đối tượng mà anh cả Phó Quân Tiêu kết hôn là Lý Hồng Nghi thì đã cố tình gửi tin nhắn qua trêu chọc Phó Quân Tiêu.




Phó Quân Tiêu nhìn thấy tin nhắn Phó Quân Bác gửi cho mình thì chẳng khác gì “Kẻ câm ăn phải hoàng liên”, đắng mà không nói ra được.



Phó Quân Bác nói: “Cuối cùng Lý Hồng Nghi cũng đã được gả cho người đàn ông mà cô ta đã thích hết mười bốn năm. Anh cả, e rằng anh không biết! Bọn em đều biết Lý Hồng Nghi thích anh, chỉ có một mình anh là không biết mà thôi”.



Phó Quân Tiêu thấy em trai Phó Quân Bác trêu chọc mình như thế thì càng muốn nói với Phó Quân Bác: “Đó là vì em đã cưới mất người phụ nữ mà anh yêu nhất. Nếu không thì, vốn dĩ cô dâu của anh đã chẳng tới phần của Lý Hồng Nghi”




Thật ra thì anh đã gõ xong câu nói đó trong tin nhắn trên điện thoại, nhưng cuối cùng anh đã xóa đi toàn bộ, từng chữ, từng chữ một.



Phó Quân Tiêu không biết rốt cuộc Lý Hồng Nghi đã nói gì với ông nội Phó Hoằng Khôn mà lại khiến ông nội tin lời cô ta đến thế, ông ấy cho rằng tối đó anh đã làm chuyện ấy với Lý Hồng Nghi.



Lý Hồng Nghi ăn không nói có, tố cáo chuyện đêm hôm đó với ông nội Phó Hoằng Khôn. Ông nội đã nghiêm khắc nói, nhất định bắt anh phải cưới Lý Hồng Nghi, nếu không thì ông nội sẽ không để cho bác sĩ điều trị.



Ông nội đã già rồi, cơ thể ông không thể chịu nỗi bị giày vò.



Phó Quân Tiêu không hi vọng ông nội dùng sức khỏe của mình để giận dỗi với anh, anh là cháu trưởng, đương nhiên cũng sẽ không thể giận lại ông nội.



Cuối cùng, anh chỉ có thể thỏa hiệp...



Hôn lễ của anh có thể cho Lý Hồng Nghi nhưng Lý Hồng Nghi đừng mơ lấy được tấm giấy đăng ký kết hôn hợp pháp.



Khoảng thời gian này trong lòng anh thật sự luôn cảm thấy mâu thuẫn.



Một mặt anh luôn cố gắng khuyên bản thân phải quên Kỳ Anh đi, bắt đầu lại một mối tình mới. Mặt khácảnh lại thương nhớ Kỳ Anh từng giờ từng khắc.



Kết hôn cùng xem như cho tình cảm mà anh dành cho Kỳ Anh một cái kết cuối cùng.



Lúc đầu, để cưới Kỳ Anh nên anh mới đồng ý xuất ngũ làm ăn.