Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 306: Mong muốn có được cô




Để đến gặp Quân Bác. Ồ, không phải, thật ra anh chỉ muốn đến gặp Kỳ Anh. Nhưng mà anh lại không dám đi.



Anh sợ hãi lúc anh gặp được Kỳ Anh, sẽ không khống chế được tình cảm của mình mà mong muốn ôm lấy cô vào trong lòng.



Kỳ Anh... Kỳ Anh, người mà anh cất giữ trong lòng ba năm nay.



Lạc Minh Ánh đứng bên cạnh, vô ý nhìn thấy Phó Quân Tiêu viết tên người nhận hàng là Đồng Kỳ Anh.



Sau khi Phó Quân Tiêu viết ba chữ này xong, đầu bút của anh dừng lại trên giấy, lại cầm bút gạch bỏ ba chữ này đi, sau đó viết thành Phó Quân



Bác.



Anh lựa chọn gửi chuyển phát nhanh trên toàn quốc, ngày mai Kỳ Anh sẽ nhận được quà anh gửi cho em bé.



Còn về người gửi, Phó Quân Tiêu lại dùng tên của ông nội mình Phó Hoằng Không



Anh cũng không biết bản thân mình làm sao, giống như áy náy trong lòng vậy, không dám thừa nhận bất cứ thứ gì, anh yêu Kỳ Anh.



Sau khi ra khỏi cửa hàng, Phó Quân Tiêu khó khăn lắm mới mở miệng nói: “Cô đi đâu, tôi tiễn cô”. Lạc Minh Ánh nhất thời được cưng chiều mà kinh ngạc nhìn Phó Quân Tiêu.



Sau khi cô ta ngây ngốc một hồi, khuôn mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, cánh tay mảnh khảnh tự nhiên khoác tay của Phó Quân Tiêu.



Lạc Minh Ánh một bên kéo Phó Quân Tiêu đi về phía trước, vừa ngọt ngào gợi ý: “Không bằng, anh trai dẫn tôi đi dạo siêu thị đi. Sau đó, tôi mời anh đi về nhà tôi ăn cơm. Tay nghề của tôi tốt lắm đó, tuyệt đối sẽ không thua đầu bếp trong khách sạn, anh trai cứ yên tâm đi”.



Trong lúc bàng hoàng, Phó Quân Tiêu nhìn thấy một nụ cười anh từng mong nhớ ở trên gương mặt của Lạc Minh Ánh.



“Kỳ Anh..” Phó Quân Tiêu không kiềm được kêu lên.




Tiếng xe cộ đông đúc và tiếng nói ồn ào trên đường khiến Lạc Minh Ánh dường như không nghe thấy Phó Quân Tiêu nói gì, mà chỉ nắm lấy tay anh và đi về phía trước.



Mấy tiếng kêu anh trai vừa dịu dàng lại ngọt ngào này của cô ta, khiến cho tim của Phó Quân Tiêu trở nên ngọt ngào hơn.



Phó Quân Tiêu như người mất hồn đi cạnh Lạc Minh Ánh, cùng cô ta đi dạo siêu thị, nhưng dáng vẻ lại lơ đễnh không chú tâm.



Lạc Minh Anh bắt đầu lựa chọn đồ ăn, nhưng mà chọn mãi chọn mãi, vô ý phát hiện có mấy cô gái đi ngang qua cứ nhìn về phía bên này của cô ta.



Trong ánh mắt của các cô gái, cô ta nhìn thấy được sự ngưỡng mộ, lập tức nhướng mày, trong lòng nhất thời nổi lên cảm giác vô cùng đắc ý.



Mấy cô gái đó nhất định đang nhìn anh trai kế bên cô ta. Rất đẹp trai nhỉ? Rất ngưỡng mộ nhỉ? Tâm tình Lạc Minh Ánh vui vẻ tiếp tục lựa đồ ăn. Anh trai thực sự đã thỏa mãn một chút lòng hư vinh của cô ta.




Lúc thanh toán ở quầy thu ngân, Lạc Minh Ánh vừa móc bóp tiền, Phó Quân Tiêu đã chủ động đưa thẻ ngân hàng của mình cho người thanh toán.



Cô gái thu ngân sau khi nhìn thấy Phó Quân Tiêu, nụ cười càng rạng rỡ hơn, giọng nói cũng vô cùng thánh thót: “Xin chào, tổng cộng một triệu rưỡi, đây là thẻ của anh, anh hãy nhận lấy, cảm ơn ạ”



Sau khi Phó Quân Tiêu nhận lấy thẻ của mình xong, lấy hai túi đồ cầm trong tay. Lạc Minh Ảnh lúc đó giống như bạn gái vậy, thẹn thùng đi sau lưng Phó Quân Tiêu.



Phó Quân Tiêu lái xe đưa Lạc Minh Ảnh về nhà, nhưng vừa đến dưới lầu nhà Lạc Minh Ánh, sau khi đợi anh xách hai túi đồ mua lúc nãy xuống xe, anh đóng cốp sau xe, quay về ghế lái của mình.



Lạc Minh Ánh nhìn thấy vậy, liền ngẩng người đuổi theo, buồn bực hỏi: “Anh trai không phải là nói tối nay tôi làm cơm cho anh ăn sao?”



Phó Quân Tiêu không nói gì cả, liền hạ cửa buồng lái xuống, hoàn toàn làm ngơ Lạc Minh Ánh ở ngoài cửa xe, trực tiếp nổ máy, đi thẳng.



Lạc Minh Ánh nhếch miệng, tâm trạng vui vẻ lúc nãy lập tức biến mất.




Cô ta đã nghĩ kĩ làm món gì cho anh ăn rồi, sao anh lại đột nhiên thay đổi vậy?



Lạc Minh Anh có chút buồn bực không vui cầm hai túi đồ ăn về nhà, cô ta vừa cho đồ ăn đưa vào tủ lạnh, một bên còn đang nghĩ chuyện về anh trai.



Trong vô thức, cô ta mới nhận thức được, đến tận hôm nay cô ta không biết anh tên gì.



Mà cũng chẳng sao cả, giữa cô ta và anh bây giờ đều đi làm ở cùng công ty, sẽ có cơ hội gặp mặt mà.



Tuy chưa làm được bữa tối cho anh ăn, Lạc Minh Ánh đã chuẩn bị đồ ăn vặt ở phòng làm việc cho anh vào ngày hôm sau.



Mà Trịnh Minh Hâm tuy rằng không ở công ty nhưng có thể thông qua điện thoại để an bài cho Lạc Minh Ánh giúp anh ta làm việc.



Lúc Trịnh Minh Hâm vô tình biết được Lạc Minh Ánh xem cậu cả nhà anh ta Phó Quân Tiêu thành thư ký tổng giám đốc, liền nhắc nhở: “Cô Lạc, cô đưa văn kiện cho nam thư kí đó là được rồi”.



“Ồ, được thôi!” Lạc Minh Ánh gật gật đầu, cùng với sự phụ Trịnh Minh Hâm trao đổi mấy câu sau đó liền ngắt điện thoại..



Trịnh Minh Hâm dự định để cô ta tiếp tục hiểu lầm, không chừng trận hiểu lầm này có thể khiến hai người nảy sinh tình cảm gì đó.



Đến lúc đó, vị trung thần như anh ta cũng có thể xem là bà mối. Vì vậy, lần này, Lạc Minh Ánh cầm văn kiện và đồ ăn vặt đi đến bàn làm việc của Phó Quân Tiêu, vô cùng thoải mái đưa văn kiện cho Phó Quân Tiêu.



“Sư phụ nói rồi, đưa cho anh với đưa cho tổng giám đốc Phó đều như nhau” Lạc Minh Ánh cười nói.



Phó Quân Tiêu nhận lấy văn kiện, trực tiếp ký lên tên của bản thân.