Trong lòng Tô Hoài Lan đã sớm có sự tính toán như vậy rồi.
Đồng Kỳ Anh trọn đôi mắt to đang hừng hực lửa giận nhìn Tô Hoài Lan.
Lời nói của Tô Hoài Lan đã khiến cô tức giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt như tờ giấy và khuôn ngực của cô phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở.
“Tô Hoài Lan, chị điên rồi” Đồng Kỳ Anh tức giận mắng Tô Hoài Lan.
Tô Hoài Lan chỉ khẽ liếc nhìn Đồng Kỳ Anh rồi đắc thắng cao giọng nói: “Kỳ Anh, em đừng trách chị. Tất cả chuyện này đều là do em. Ai bảo em không ở lại quê nhà đợi mà lại cố tình khăng khăng chạy đến thành phố Thuận Canh để làm gì. Chị đã cho em một cơ hội rồi nhưng em lại không biết quý trọng. Chị hận em thấu xương”
“Tại sao? Tại sao chị lại hận em chứ?” Đồng Kỳ Anh hỏi bằng giọng điệu không thể tin được.
Lúc đầu, nếu Tô Hoài Lan cắt đứt mối quan hệ với cô vì chuyện ngọc bị rớt thì cô có thể hiểu được.
Bây giờ thì sao?
Cô ta đối với cô luôn luôn lúc nóng lúc lạnh thất thường, ngữ khí nói chuyện cũng rất kỳ lạ, lúc tốt lúc xấu.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy Tô Hoài Lan không phải Tô Hoài Lan mà cô đã từng quen biết.
Điều gì đã khiến cô ta biến thành như vậy chứ?
Hay là cô ta vẫn luôn thể này, nhưng cô lại không phát hiện ra?
“Bởi vì...” Tô Hoài Lan định nói rồi lại thôi. Cô ta dừng lại, sau đó nói tiếp:
“Rõ ràng là em đã kết hôn với Phó Quân Bác nhưng lại ỷ vào việc có khuôn mặt giống y như chị mà sau lưng lại dụ dỗ Phó Quân Tiêu của chị”
Thật ra, cô ta muốn nói rằng bởi vì người phụ nữ Phó Quân Tiêu yêu chính là Đồng Kỳ Anh, nhưng cô ta cảm thấy tốt hơn hết là không nên để Đồng Kỳ Anh biết được chuyện này.
“Em không có” Đồng Kỳ Anh cắn môi và tự bào chữa cho bản thân.
Tô Hoài Lan cười nhạt và nói: “Thôi đi. Trên đời này người phụ nữ không | biết xấu hổ nhất chính là Đồng Kỳ Anh, đứng núi này trông núi nọ. Đừng tưởng rằng chị không biết, em lén lút qua đêm với Phó Quân Tiêu và không chỉ có một lần mà thôi.”
“Anh cả và em hoàn toàn trong sạch” Đồng Kỳ Anh nói chắc như đinh đóng cột.
Tô Hoài Lan cười chế nhạo: “Trong sạch sao? Hả? Đồng Kỳ Anh, em đang tính toán cái gì vậy. Chị biết rất rõ ràng. Thật ra em và Phó Quân Bác đã âm thầm tính kế với Phó Quân Tiêu của nhà chị. Em ỷ vào việc có khuôn mặt giống chị như đúc nên một mặt đã quyến rũ Quân Tiêu của chị, một mặt khác lại kể cho Phó Quân Bác những chuyện của Quân Tiêu. Ồ, đúng rồi. Không phải em định tính toán là sẽ trộm long trào phúng đó chứ? Em định sẽ bắt cóc chị, cưỡng ép chị, sau đó khiến chị mất trí nhớ, thay đổi thân phận. của chị. Em sẽ giả bộ thành mợ cả của nhà họ Phó, sau đó lại cùng với Phó Quân Bác trong ứng ngoại hợp chiếm đoạt tập đoàn Phó Thị của Quân Tiêu làm của riêng có phải không?”
“...” Trái tim của Đồng Kỳ Anh đập thình thịch và cô lắc đầu lia lịa.
Làm sao mà Tô Hoài Lan lại đáng sợ như vậy chứ?
Cô ta đổ hết những suy nghĩ lệch lạc kia lên người cô thì thôi đi, lại còn kéo cả Phó Quân Bác vào chuyện này nữa chứ.
“Tô Hoài Lan, chị đừng ngậm máu phun người. Em không cho phép chị đổ oan cho Phó Quân Bác” Đồng Kỳ Anh nắm chặt hai tay lại, cô tức giận gầm lên.
Tô Hoài Lan chậc chậc lưỡi, hơi nheo mắt lại và nhìn Đồng Kỳ Anh bằng ánh mắt khinh bỉ. Cô ta nhếch miệng nói: “Hừ. Đồng Kỳ Anh ơi là Đồng Kỳ Anh. Chị biết chính xác em đang có tâm tư gì. Nói về người bạn trai cũ trước kia của em đi. Anh ta nghèo như vậy mà em vẫn bằng lòng kết giao với anh ta, vì anh ta mà vừa học vừa làm. Em có ý đồ gì chứ? Chẳng qua chỉ là em mong sau này anh ta sẽ thăng quan tiến chức nhanh chóng rồi cưới em và đưa em thoát khỏi cảnh nghèo khó mà thôi. Còn Phó Quân Bác, chị nghĩ chắc em cũng phải trăm phương ngàn kế mới ép anh ấy đăng kí kết hôn với em đó. Người phụ nữ như em đây, sao chị lại không hận thấu xương được chứ?”
“Tự nhiên em cảm thấy đau lòng thay cho anh cả quá” Đột nhiên Đồng Kỳ Anh không còn tức giận nữa mà cô lại bình tĩnh đến mức lạnh lùng mà cười nói.
Cả tinh thần và thể xác của Tô Hoài Lan đều ngẩn ra, vừa mới lúc nãy cô ta còn đang dương dương tự đắc nhưng lúc này cô ta lại cảm giác được Đồng Kỳ Anh có gì đó không đúng: “Em nói vậy là có ý gì?”
“Bởi vì chị không hiểu tình yêu, hơn nữa chị còn là một người phụ nữ có lòng dạ rắn rết và liếm mật ngọt trên lưỡi kiếm mà thôi” Đồng Kỳ Anh nhếch miệng cười và nói một cách vô thưởng vô phạt: "Đông Kỳ Anh tôi, còn có người chồng Phó Quân Bác nữa, thanh giả tự thanh.”
“Tôi đã nói hai người còn không mau hiếp cô ta trước rồi sau đó giết chết cô ta đi. Tôi sẽ đưa cho hai người cả chìa khóa vàng và tiền nữa.” Tô Hoài Lan không muốn đấu võ mồm với Đồng Kỳ Anh nữa mà lập tức ra lệnh cho hai tên côn đồ làm việc.
“Nếu tôi muốn có hai chiếc chìa khóa vàng, mợ cả của nhà họ Phó có không?” Tên côn đồ chĩa súng vào Đồng Kỳ Anh rồi hỏi.
Tô Hoài Lan giật mình, không chút nghĩ ngợi hỏi: “Cái gì mà hai cái chứ?
Tôi chỉ có một cái ở đây thôi.”
“Ồ? Có vẻ như mợ cả của nhà họ Phó là kẻ nuốt lời rồi”
Tô Hoài Lan bình tĩnh nghĩ lại, chiếc chìa khóa vàng này là do ông cụ Phó đưa cho cô ta. Nếu có hai chiếc thì nhất định ông cụ Phó đã đưa cái kia cho Đồng Kỳ Anh rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Hoài Lan liền giơ tay lên chỉ vào Đồng Kỳ Anh và trả lời:
“Cái kia, cô ta biết nó để ở chỗ nào”.
“Thật sao?” Nghe vậy, tên côn đồ liền lên đạn và nhìn Đồng Kỳ Anh chất vấn: “Nói. Chìa khóa vàng đâu?”
“Anh bắn đi.” Sắc mặt Đồng Kỳ Anh không hề thay đổi, lúc đầu cô còn sợ hãi, nhưng bây giờ không còn sợ nữa.
- -------------------