Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 215: Dĩ nhiên là muốn ăn anh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Tô Hoài Lan vừa về sau khi trò chuyện cùng bà Lãnh, vừa mới đi vào cửa sân đã trông thấy Phó Quân Tiêu đứng lặng hồi lâu ở ngoài cửa phòng Đồng Kỳ Anh.



Trong trang viên nhà họ Phó, thật ra cái sân này là một tam hợp viện bỏ hoang, lý do vì là Phó Quân Bác không được yêu thương nên Đồng Kỳ Anh cũng bị ghét bỏ theo, bị sắp xếp ở trong sân này.



Chỉ có Phó Quân Tiêu, có nhà cửa tốt đẹp mà không ở, không muốn để Đồng Kỳ Anh sợ hãi nên cố ý đưa cô đến đây ở, còn kéo Tô Hoài Lan cũng đến theo.



Trong phòng Đồng Kỳ Anh sáng đèn chứng minh cô còn chưa ngủ, vậy Phó Quân Tiêu đứng ngoài cửa phòng không vào để làm gì? Tô Hoài Lan không chịu được, đi đến cửa phòng Đồng Kỳ Anh, giơ tay định gõ cửa thì lại bị Phó Quân Tiêu giơ tay chặn lại.



“Cô định làm gì?”



Phó Quân Tiêu thì thầm hỏi.



Tô Hoài Lan ngẩng đầu há mồm nói to: “Dĩ nhiên là muốn ăn anh! Quân Tiêu, đêm nay sâu xa, ánh trăng cũng đẹp thế kia, trên giường, phòng tắm, phòng khách, phòng bếp, em đã chơi chán rồi.



Hay là chúng ta thử dưới ánh trăng, trong sân nhà yên tĩnh này đi, anh thấy sao?”



..“ Mặt Phó Quân Tiêu âm u ngay tức khắc.



Bấy giờ, đèn trong phòng Đồng Kỳ Anh cũng tắt, Phó Quân Tiêu liếc mắt nhìn cửa sổ bên kia, quay đầu trợn mắt trừng Tô Hoài Lan, Tô Hoài Lan sung sướng cong môi cười.



Phó Quân Tiêu không để ý đến cô ta, quay người đi về phòng mình, Tô Hoài Lan cố ý hăng giọng hờn dỗi mấy tiếng: “Ưm, a! Quân Tiêu, anh nhẹ chút, anh làm người ta đau!”



Nói xong cô ta bèn rón rén đi về phía phòng mình, hệt như lần trước, lần này ba người bọn họ ở ba phòng trong tam hợp viện.



Sau khi bên ngoài phòng yên tĩnh rồi, Đồng Kỳ Anh mới thò đầu ra khỏi chăn, lòng cô rất phiền, cũng rất đau nên không muốn nghe tiếng Tô Hoài Lan.



Vào giờ phút này, trong bóng tối yên lặng một cách kỳ diệu, ngay cả tiếng côn trùng ếch nhái kêu vang cũng gần như biến mất trong đêm, khiến suy nghĩ của cô càng lúc càng đi xa.



“Rầm rầm rầm!”



“Ai vậy? Mới sáng sớm đã gõ cửa!”



“Mã Anh Vũ, cậu ở gần cửa nhất, đi ra mở cửa đi!" “Rầm rầm rầm!”



“Được rồi, tôi biết rồi! Tôi đi mở là được!”




Khi Nặc Kỳ Anh lại định gõ cửa, rốt cuộc cửa ký túc xá đã mở ra, một nam sinh cởi trần, dáng người dong dỏng cao, da trắng nõn, mặc quần đùi màu xám, hai chân dài như gậy trúc, mặt mày ngơ ngác buồn ngủ xuất hiện trước mặt cô.



“Hello, xin chào?”



Nặc Kỳ Anh vừa giơ tay chào.



“Rầm!”



một tiếng, một luồng gió nhẹ ập vào mặt cô, nam sinh kia bất ngờ không kịp phòng thủ, đóng cửa ký túc xá lại.



Để một mình Nặc Kỳ Anh sững sờ ngây người trong gió trước cửa ký túc xá.




Chuyện gì thế này? “Đệch! Có một em gái ở bên ngoài!”



Mã Anh Vũ vừa nói vừa lao lên giường như khỉ, cầm chăn che kín người mình.



“Mặt em gái đó đẹp không?”



Chương Hoàng Minh ngủ ở giường trên cạnh giường Mã Anh Vũ duỗi eo ngồi dậy.



Giờ phút này, Phương Thần Hạo và Hà Tuân Định vẫn còn chôn đầu ngủ say bên giường đối diện.



“Cũng được, chỉ là...



ăn mặc nhìn hơi giống học sinh cấp ba!”



Mã Anh Vũ hoang mang đáp.



Anh ta vừa mở cửa là trông thấy một nữ sinh mặc quần áo màu vàng, tóc đuôi ngựa buộc sau tai chảy dài xuống trước ngực đến thẳng lưng, mặt mày xinh xắn, mặt trái xoan, mỉm cười rất ngọt ngào.



Trong khoảnh khắc nhìn thấy nữ sinh kia, anh †a cảm thấy như bừng tỉnh từ trong mộng, tim





- -------------------