Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 145: Cô câu dẫn Phó Quân Tiêu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Thực ra, Nặc Lâm Dương phải giả chết để trốn ra tù, anh ta còn bị buộc phải khai ra những kẻ “cầm đầu” của mình.



Vốn dĩ, anh ta còn định thấy chết không sờn.



Cho đến khi có một tên quản tù bí mật nói với anh ta rằng còn em gái cùng bạn gái và bố mẹ anh ta đang ở ngoài đợi anh ta trở về an toàn.







Thân phận phía sau của Phó Quân Tiêu, Đồng Kỳ Anh không dám đoán, cũng không muốn đoán.



Thật ra, ngay từ đêm đầu tiên gặp anh, cô đã biết thân phận của anh không hề đơn giản.



Phó Quân Tiêu nhìn từ trong gương chiếu hậu thấy Đồng Kỳ Anh đang kéo vali đến xe, anh nhanh chóng mở cửa, xuống xe giúp Đồng Kỳ Anh xách vali.



Sau khi lên xe, Đồng Kỳ Anh im lặng hồi lâu, mới nói lời cảm ơn rất chân thành.



Bởi vì cô biết, lời cảm ơn này của cô, thực sự không đủ.



Đáp lại lời cảm ơn của cô, Phó Quân Tiêu tỏ ra bình tĩnh và trả lời: “Anh cũng chỉ là đang giúp Quân Bác mà thôi, không phải giúp em.”



Anh không muốn tạo thêm bất kỳ gánh nặng tâm lý nào cho cô nữa.



Khóe miệng Đồng Kỳ Anh hơi nhếch lên, cô nhìn Phó Quân Tiêu, lộ lên một nụ cười vừa an tâm vừa nhẹ nhõm.



Phó Quân Tiêu nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, chỉ quan sát vài giây, sau đó cố kiếm chế bản thân mà thu lại ánh mắt, anh vừa khởi động xe vừa nhìn vào kính chiếu hậu.



Đồng Kỳ Anh hít sâu một hơi, giơ tay gỡ xuống chiếc vòng vàng do mẹ Nặc đeo cho, lấy khăn lụa trong túi ra quấn lại.



Phó Quân Tiêu nhìn thấy trên tay Đồng Kỳ Anh có một vật bằng vàng, anh liền hỏi: “Đeo trên tay rất đẹp mà, sao em lại gỡ xuống?”





“Em muốn cất giữ nó, sau này sẽ truyền lại cho con gái của em và Quân Bác.” Đồng Kỳ Anh cười nói, khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ khao khát trong tương lai.



Nhưng khi Phó Quân Tiêu nghe cô nói những lời này, tim anh lại đau nhói.



Nếu như cái đau này là cảm giác chết lặng thì tốt biết bao nhiêu.



Thế nhưng, mỗi lần như vậy anh đều đau đến không thở nổi.



“Em… thích con gái sao?” Phó Quân Tiêu cố gắng chuyển chủ đề.




Đồng Kỳ Anh vô thức sờ sờ bụng, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cười nói: “Ừ!”



Cô mong rằng trong tương lai, cô có thể sinh ra một bé gái.



Nếu đó là một bé trai, vậy cũng tốt!







Ngồi ở ghế phụ, Đồng Kỳ Anh vẫn là không nhịn được muốn mở hộp gỗ nhỏ mà mẹ Nặc đưa cho cô.



Cái này là bà ngoài đặc biệt để lại cho cô, cũng không biết trong hộp gỗ nhỏ này có gì?



Mang theo lòng hiếu kỳ, Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng mở hộp gỗ nhỏ. Ngoài bản thảo của bốn cuốn sách y học trong hộp gỗ, còn có “Tuyển tập ngàn cây” và “Nhật ký luyện thuốc” do bà ngoại viết, trong đó ghi lại tất cả các loại dược liệu trên núi và các tình trạng do ngoại từng điều trị.



Bà ngoại muốn mẹ Nặc truyền lại cho cô, là hy vọng cô học ngành y sao?



Đồng Kỳ Anh trầm ngâm nhìn ra cửa sổ xe.



Sau khi Phó Quân Tiêu đưa Đồng Kỳ Anh trở về khuôn viên nhà họ Phó thì bị ông cụ Phó gọi để nói chuyện.



Đồng Kỳ Anh vừa về đến nhà, chân trước mới bước vào phòng của mình, bà Lãnh đã đi sát phía sau rồi bất ngờ tát Đồng Kỳ Anh ngay trước mặt Tô Hoài Lan đang đứng sau bà ta.




Bà Lãnh giận dữ mắng: “Chả trách Quân Bác lại lạnh nhạt với cô, cô đây là đang ăn trong bát mà còn nhìn vào nồi! Chỉ vì giống hệt Hoài Lan nhà chúng tôi, đến anh cả cô cũng muốn dụ dỗ!”



Tô Hoài Lan vội vàng đỡ bà Lãnh, xoa xoa tay bà ta và an ủi: “Mẹ, sao mẹ lại tự làm như vậy? Tay mẹ có đau không?”



Bà Lãnh tức giận nói: “Mẹ không đau, mẹ là đang trút giận cho con!”



Đồng Kỳ Anh ôm chặt bên má sưng tấy, đứng thẳng dậy, nhìn bà Lãnh và Tô Hoài Lan, tự biện hộ: “Thưa cô, con nghĩ chắc cô hiểu lầm rồi. Con không dựa vào bản thân giống Tô Hoài Lan mà đi câu dẫn anh cả!”



Bà Lãnh chỉ vào mũi Đồng Kỳ Anh chửi bới: “Cô không có? Cô không có mà lại đưa Quân Tiêu về quê làm gì? Không phải đi gặp bố mẹ cô sao? Kỳ Anh, tôi là vì Quân Bác mới đổi xử tốt với cô. Nhưng tôi không ngờ rằng cô lại không biết xấu hổ như vậy!”



Tô Hoài Lan thấy vậy cũng không quên ở bên cạnh thêm dầu vào lửa mà nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng nói em dâu như vậy. Nói không chừng, em dâu chỉ vô ý thôi?”



“Còn vô ý? Hừ! Hoài Lan, con đi xem bác sĩ phụ khoa mẹ vừa mời đã đến chưa?” Bà Lãnh nói tiếp.



Tô Hoài Lan cười gật đầu, trả lời: “Để con đi hỏi giúp mẹ.” Cô ta vừa nói, vừa quay người đi ra.



Đồng Kỳ Anh ngẩn người, không biết hai người bọn họ muốn làm gì.



Đợi đến khi Tô Hoài Lan quay lại lần nữa đã mang theo sau một người mặc áo trắng như bác sĩ, thêm cả hai nữ ý tá.




Đồng Kỳ Anh khó hiểu: “Cô, cô đây là muốn làm gì?”



Bà Lãnh nhìn Đồng Kỳ Anh, lạnh lùng đáp: “Đương nhiên là cho cô làm kiểm tra!”



Đồng Kỳ Anh kinh hãi rùng mình một cái, từng bước lùi lại phía sau: “Kiểm tra? Kiểm tra gì?”



Bà Lãnh lập tức xoay người, được Tô Hoài Lan đỡ ra ngoài, đem cửa phòng đóng chặt lại.



Đồng Kỳ Anh vừa muốn chống cự, nhưng lại bị hai nữ y tá đi tời ngăn cản.



Đồng Kỳ Anh căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh toát ra trong lòng bàn tay: “Mấy người… mấy người muốn làm gì tôi?”




Không lâu sau khi bà Lãnh và Tô Hoài Lan rời khỏi phòng, tiếng hét của Đồng Kỳ Anh đã vang lên trong phòng.



Tô Hoài Lan mỉm cười đầy tự mãn khi nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Đồng Kỳ Anh.



Bà Lãnh chế giễu: “Chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi, nếu cứ chống cự thế này, không biết xảy ra thêm chuyện gì.”



Không lâu sau, trong phòng trở nên yên tĩnh.



Nữ bác sĩ và hai nữ y tá cũng mở cửa bước ra ngoài.



Bà Lãnh Đúng đó, chờ họ báo cáo tình hình.



Nữ bác sĩ gật đầu báo cáo: “Thưa bà, mợ hai vẫn là một xử nữ.”



Bà Lãnh hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Có phải là mới làm lại không?”



Nữ bác sĩ bình tĩnh nói: “Không phải! Là trời sinh!”



Tô Hoài Lan cũng nhất thời kinh ngạc.



Đồng Kỳ Anh trước đây đã ở với Hà Tuân Định, bây giờ lại ở cùng với Phó Quân Bác, còn cùng với Phó Quân Tiêu đi ra ngoài ba ngày ba đêm, vậy mà bây giờ cô vẫn là xử nữ.



Làm sao có thể!



Bà Lãnh mím môi, tự biết mình làm sai với Đồng Kỳ Anh, tuy rằng trong lòng có chút áy náy, nhưng vì thể diện nên bà ta không muốn xin lỗi Đồng Kỳ Anh mà làm như chuyện này chưa từng xảy ra.



Thế nhưng, giấy không gói được lửa.



Đồng Kỳ Anh bị bà Lãnh mời bác sĩ đến khám như thế đã truyền đến tai Phó Quân Tiêu.