Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 110: Đây là trái tim đã thuộc vê một người




“Hắt xì… “



Đồng Kỳ Anh cũng chỉ nhảy mũi một cái mà Đường Vẫn Kiều đang ở một bên lựa chọn trang phục biểu diễn cho cô vào tối nay đã lập tức lo lắng hỏi: “Em lại bị cảm à? Tối nay còn hát được không?”



“Tất nhiên là hát được chứ!” Sau đó Đồng Kỳ Anh rút khăn giấy ra xoa xoa mũi và nhẹ nhàng mỉm cười.



Đường Văn Kiều liếc có một cái, đột nhiên nghĩ tới điều gì, không khỏi tức cười trêu ghẹo: "Nói không chừng là có người nào đang nhớ em đấy!”



"Vậy à? Có thật không?” Nghe Đường Vẫn Kiều nói như vậy, người thứ nhất mà Đồng Kỳ Anh nghĩ tới trong đầu chính là Phó Quân Bác.



Đường Vãn Kiều lại nhìn Đồng Kỳ Anh một lần nữa thì phát hiện là trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô hiện lên một nụ cười ngọt ngào, chị ấy cũng cười theo nói: "Này này mày! Trong cái đầu bé như hạt Cửa của em đang nghĩ đến ai thế?”



Đồng Kỳ Anh tiếc Đường Vãn Kiều một cái, khóe miệng hơi nhếch lên thành một độ cong nhàn nhạt, đôi mắt xinh đẹp sáng lên và vô cùng trong trẻo.



“Chỉ cười chứ không nói, đây là trái tim đã thuộc về một người sao? Ô đúng rồi! Chị đã từng nghe Lâm Dương nhắc qua, em đã lập gia đình rồi đúng không! Người đàn ông kia… Có phải là cái người lúc trước để em qua đêm ở nhà mình và còn tự xưng là “Bạn trai” của em không?”



Đôi chân mày lá liễu cong cong của Đường Vãn Kiều hơi nhướng lên, lời nói được nặn ra từ miệng chị ấy đầy vẻ trêu ghẹo.



Trong lòng Đồng Kỳ Anh hết sức vui vẻ, gần như bật thốt lên như phản xạ có điều kiện vậy, lập tức hỏi ngược lại: ‘Quân Bác có nói dõi rằng anh ấy là “Bạn trai” của em sao?”



Cũng đúng, cô nhớ rằng anh ta từng trêu ghẹo cô là mình phải làm bạn trai của cô.



“Hóa ra kia người đàn ông đó tên là “Quân Bác” à!” Đường Vãn Kiều không khỏi tức cười trả lời, thật ra thì chị ấy chỉ nghe nói từ bạn trai của mình, cũng chính là anh trai của Đồng Kỳ Anh là Nặc Lâm Dương rằng một người đàn ông tốt đang đeo đuổi Kỳ Anh.



Chẳng qua là chị ấy không biết họ tên thôi!



Nghĩ tới đây, đột nhiên Đường Vãn Kiều nhiên ý thức được cái gì, cơ hồ không chút nghĩ ngợi hỏi: “Gân đây em và chồng em đã xảy ra vấn đề tiền bạc gì sao? Cho nên em lại bằng lòng đến hát ở chỗ này của bọn chị”



“Em…” Đồng Kỳ Anh muốn nói lại thôi, mấy máy rồi lại mím môi, kéo hay tay Đường Vẫn Kiều, mở miệng kể rõ chuyện của mình và Quân Bác.





Nghe Đồng Kỳ Anh tự kể xong, Đường Vãn Kiều rất đồng tình nhìn Đồng Kỳ Anh, cũng thê thốt nói: “Em yên tâm đi! Chị sẽ giúp em giữ bí mật về chuyện em đi làm ở đây!”



“Vâng! Cảm ơn chị dâu! Ồ! Không, là chị Vãn Kiêu mới đúng!” Đồng Kỳ Anh lúng túng toét miệng cười một tiếng.



Đường Vẫn Kiều khoát tay một cái, cười nói: “Chị nghe em gọi chị là chị dâu nhiều lần nên cũng quen rồi. Sau này em cứ tiếp tục kêu chị là chị dâu đi”



“Vâng!” Đồng Kỳ Anh vui vẻ gật đầu lia lịa.



“Tối nay em mặc áo dài đi! Vừa vặn tối nay đều là các ca khúc theo phong cách cổ điển”



Đường Vấn Kiều chọn một áo dài trắng từ trên trên kệ áo rồi đi ra đánh giá từ đầu đến chân Đồng Kỳ Anh.



Dù sao Đường Vãn Kiều chọn quần áo gì cho Đồng Kỳ Anh thì cô cũng sẽ mặc lên sân khấu biểu diễn.



Đồng Kỳ Anh thay quần áo xong sau, đeo mặt nạ lông vũ trắng lên rồi cùng Đường Vấn Kiều rời khỏi phòng nghỉ.



Còn hơn ba mươi phút nữa mới đến giờ hát, Đường Vân Kiều rảnh rỗi tới mức nhàm chán nên trò chuyện với Đồng Kỳ Anh về chuyện ban ngày tìm Thu Hương thay thế cô đi gặp cái "Cậu Nhiên kia.



Đường Vân Kiều còn không khỏi tức cười chế nhạo "Cậu Nhiên" rất dễ gạt, đến buổi tối thanh toán, Phí Ngọc Nam sẽ để cho bên kế toán giao tiền hoa hồng của số tiền một trăm năm mươi triệu kia cho Đồng Kỳ Anh.



Nhưng Đồng Kỳ Anh nghe những lời này, dù thế nào thì trong lòng cũng không cao hứng nôi, cảm giác tựa như mình là một tên đầu têu lừa gạt người



Ngay tại hai người trải qua một hành Lang dài, đi ngang qua một cánh cửa đang khép hờ, đột nhiên bên trong truyền ra âm thanh của đồ sứ ngã xuống đất tan tành.



Đường Vãn Kiều lập tức ra hiệu cho Đồng Kỳ Anh đừng lên tiếng, vừa mới chuẩn bị dắt Đồng Kỳ Anh bước nhanh rời đi thì nghe được bên trong cửa truyền đến giọng nói của Thu Hương.



“Cậu Thập! Anh muốn như thế nào mới có thể bỏ qua cho tôi?”




Giọng nói của Thu Hương buồn bã, đau xót và gần như run run.



Bước chân của Đường Vãn Kiều hơi chậm lại rồi tò mò kéo Đồng Kỳ Anh nán chân lại trước cửa phòng.



Đồng Kỳ Anh từng nghe Vấn Minh Phương nói rằng, tạm thời trong “Dạ Mị” có tạm thời tổng cộng mười người có cổ phần, bọn họ gọi mười người đó là “Quản lý”.



Chín vị quản lý khác của “Dạ MỊị” thì Đường Vấn Kiều đều gặp mặt rồi, chỉ có duy nhất “Cậu Thập” này là người thần bí nhất.



Đường Vấn Kiều giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng một cái.



Xuyên thấu qua khe cửa, chỉ thấy Thu Hương quỳ xuống đất, khom người.



Bên trong căn phòng chỉ có một ngọn đèn với ánh sáng yếu ớt, không thấy rõ là giờ phút này vẻ mặt của cái “Cậu Thập” đang ngồi trên ghế sô pha kia như thế nào.



Nhưng mà xuyên thấu qua ánh sáng yếu ớt lóe lên từ điếu thuốc được kẹp giữa kẽ tay anh ta, hình như có thứ gì đó đang biến mất từng chút một.



“Cô để tôi bỏ qua cho cô sao? Vậy ai sẽ đền mạng cho Anh Ninh đây?” Giọng nói của người đàn ông âm u, lạnh lùng khắc nghiệt và vô tình: “Đừng khiêu chiến sự kiên nhãn của tôi!”




“Anh Ninh không phải do tôi hại chết! Tôi phải nói bao nhiêu lần thì anh mới chịu tin tưởng đây?



Không phải tôi! Thật sự không phải là tôi! Tôi không hại chết Anh Ninh! Tôi không có! Tôi không có!” Thu Hương bụm mặt, bất lực khóc thút thít.



Đây là tình huống gì?



Đồng Kỳ Anh và Đường Vấn Kiều sững sờ ở cửa, trố mắt nhìn nhau.



Nhưng mà giọng nói của cái “Cậu Thập” kia…




Sao nghe giống như “Cậu Nhiên” vậy?



€ó lẽ Đường Vãn Kiều không phát hiện điểm này, nhưng mà Đồng Kỳ Anh vừa sinh ra đã rất nhạy cảm với âm sắc thì lại có thể nghe được.



“Cả đời này cô cũng đừng nghĩ tới chuyện thoát khỏi “Dạ Mị”! Cô cứ mãi mãi ở lại chỗ này mà “Bán” đi! Thành thật chuộc tội cho tôi!” Người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha giống như toàn thân đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo thấu xương, anh ta lạnh lùng nói.



“Tôi… Thu Hương muốn nói lại thôi. Tất cả…



Tất cả đều chìm ngập trong tiếng khóc.



Đường Vấn Kiều nghe đến chỗ này, mày liễu hơi nhíu lại, theo bản năng nắm chặt tay Đồng Kỳ Anh rồi kéo cô bước nhanh rời đi.



“Chị dâu! Chị sao vậy?” Một tay của Đồng Kỳ Anh bị Đường Vãn Kiều kéo đi, một cái tay khác đung đưa theo nhịp bước, cô bước nhanh đi theo sau lưng Đường Vãn Kiều.



Nếu như không phải là cái cậu Thập kia và Thu Hương nhắc tới “Anh Ninh”, Suýt chút nữa Đường Vãn Kiều sẽ thật sự quên mất sự kiện suýt làm cho “Dạ Mị” biến mất khỏi từ Thành phố Thuận Canh.



Đồng Kỳ Anh cũng có chút tò mò, có chút không kìm chế được hỏi: “Chị dâu! Có phải trong “Dạ MỊ”… Đấ từng có người chết phải không? Có phải cái cô Anh Ninh kia đã chết ở…”



“Kỳ Anh! Chắc hẳn Vấn Minh Phương đã dạy em, ở trong “Dạ Mị” đừng nên xen vào việc của người khác, không nên nghe ngóng những chuyện không liên quan đến chính bản thân mình” Trên mặt Đường Vãn Kiều đầy vẻ nghiêm túc, chị ấy cắt đứt những gì mà Đồng Kỳ Anh muốn muốn nói. Dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Kỳ Anh! Em phải nhớ kỹ, từ nay về sau ở trong “Dạ MỊ” này, em không được để cho bất cứ ai ngoại trừ chị và ông chủ Phí nhìn thấy gương mặt thật của em”



Đúng vậy!



Chuyện quan trọng như vậy mà chị ấy lại quên mất, hơn nữa lại quên suốt năm năm.



Đường Vãn Kiều là nhân viên kỳ cựu trong “Dạ Mĩ”, mà Phí Ngọc Nam mới tới tiếp nhận và quản lý “Dạ Mị” từ hồi năm ngoái, cho nên Phí Ngọc Nam cũng không biết chuyện của “Anh Ninh”.