Tần Sơ Hạ nhìn chăm chú, nhìn thấy đó là bố mình - Tần Vũ Bảo đang ngồi đối diện, không hiểu tại sao khóe miệng lại khẽ co lại.
"Bố vừa rời công ty thì dì Tống của con nói rằng con lại cãi nhau với Vân Thùy, không chỉ không ăn bữa tối mà còn chạy ra ngoài một mình, đến tối muộn rồi cũng không thấy con về nhà. Bà ấy lo lắng cho con nên gọi điện thoại cho bố, bảo bố tìm con về” Tần Vũ Bảo vừa ném chai bia vào thùng rác bên cạnh, vừa chậm rãi nói.
Tân Sơ Hạ nghe bố mình nói ra những lời đó chỉ cảm thấy rất buồn cười: "Con thấy bà ta chỉ đang lo lắng con lại đi tìm Phó Diệc Phàm thôi!"
“Rốt cuộc con và Phó Diệc Phàm phát triển đến bước nào rồi?” Tần Vũ Bảo nhíu mày, lạnh lùng chất vấn.
Ngay cả người bố ruột như ông ta cũng nghĩ như vậy sao?
Cho rằng cô vừa chạy ra ngoài là sẽ đi tìm Phó Diệc Phàm, sau đó tiếp tục ngăn cản chuyện hôn sự của Tổng Vân Thùy?
Đến sự quan tâm cơ bản nhất cũng không dành cho cô sao?
Tần Vũ Bảo đập bàn đứng dậy, giơ tay lên, suýt chút nữa là đã rơi vào má Tân Sơ Hạ rồi.
Tân Sơ Hạ không chút sợ hãi ngửa mặt lên nhìn Tần Vũ Bảo đang đứng, ánh mắt lóe lên, trong đôi mắt bướng bỉnh hiện lên một tia đau buồn.
Tần Vũ Bảo giơ lòng bàn tay đang ở giữa không trung, chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm rồi hạ xuống, thành khẩn nói: "Con và Phó Diệc Phàm không có khả năng đầu. Con hãy bỏ cái suy nghĩ đó đi!"
“Đây coi là bố đang quan tâm đến chuyện cả đời của con gái mình sao?” Tần Sơ Hạ cười khổ.
Tần Vũ Bảo bắt gặp ánh mắt của Tân Sơ Hạ, nghiêm nghị nói: "Đừng chống lại dì Tống và Vân Thùy nữa!"
“Con đã đồng ý với mấy người sẽ không làm ầm ĩ nữa rồi mà, sao mấy người lại không tin con vậy?" Tần Sơ Hạ hỏi ngược lại.
Tần Vũ Bảo nhíu mày: "Sơ Hạ, từ nhỏ đến lớn, con muốn cái gì bố đều mua cho con cái đó. Trước khi con trưởng thành, bố chưa từng đề cập đến chuyện tái hôn. Bây giờ con đã trưởng thành rồi, bố tái hôn cũng không ảnh hưởng gì đến con cả".
"Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, con muốn cái gì bố liền mua cái đó cho con? Nhưng bố có bao