Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 1067




Phó Diệc Phàm nhìn chiếc áo vét và tấm séc tiền mặt thì mỉm cười khó hiểu, sau đó anh bình tĩnh lấy ra mấy bản hợp đồng từ ngăn bàn và đưa cho Tống Văn Thùy.

Tống Vân Thùy tiếp nhận hợp đồng từ Phó Diệc Phàm bằng vẻ mặt nghi ngờ, cô ta đem theo sự nghi ngờ đó mà cẩn thận lật xem tỉ mỉ từng trang một.

Sau mỗi lần cô ta xem xong một bản hợp đồng thì sắc mặt lại trở nên xanh mét.

Tần Sơ Hạ, cô gái ngu ngốc này.

“Số tiền trên tấm séc mà Tần Vũ Bảo đưa cho tôi thậm chí còn không bằng số tiền thiệt hại đã thanh lý hợp đồng” Phó Diệc Phàm nhìn Tống Vân Thùy với vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh và cười nhạt: “Hả? Muốn cắt đứt quan hệ với tôi thì trước hết hãy trả sạch nợ rồi hãy nói. Khoản tiền thâm hụt được đổi thành khoản tiền bồi thường. Tuy nhiên, chỉ sợ là Tần Sơ Hạ phải thế chấp công ty dược phẩm của bố cô ta cho tôi nếu nó được thanh lý theo các điều khoản của hợp đồng cũng còn chưa đủ. Nói không chừng mới đủ một nửa số tiền đó thôi”

Nghe đến đây, Tổng Vân Thùy trợn tròn mắt.

Tần Sơ Hạ còn trẻ và không có bất kỳ kinh nghiệm hợp tác kinh doanh nào, nhưng Tống Vân Thùy thì khác.

Mặc dù Tống Vân Thùy đã là nữ cơ trưởng trong những năm gần đây nhưng cô ta cũng đã quản lý các hợp đồng của các thành viên phi hành đoàn chủ chốt và các hợp đồng mua sắm máy bay.

Vốn dĩ tất cả các hợp đồng đều na ná giống nhau. Nếu người nào biết xem hiểu hợp đồng thì chỉ cần liếc mắt cũng đã phát hiện ra có “gài mìn” trong đó.

Nếu người nào xem không hiểu thì thực sự không thể tìm ra những mánh khóe trong hợp đồng.

“Sơ Hạ còn trẻ người non dạ nên thiếu hiểu biết, cô ta đã cùng đường rồi nên mới tới tìm anh. Vậy mà anh lại tính toán lừa cô ta sao? Cô ta có biết không?” Tống Vân Thùy ném bản hợp đồng xuống bàn, bực bội nói.

Phó Diệc Phàm tựa lưng vào ghế ông chủ, khoanh tay lại và nói với vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi là doanh nhân mà. Cô ta tìm đến với tôi để đầu tư và ký hợp đồng. Đương nhiên tôi phải ký hợp đồng có lợi nhất cho tôi chứ?

Xem ra bây giờ Tần Sơ Hạ đâm lao thì phải theo lao rồi.

Đối với dự án làm đẹp và chăm sóc da bằng thảo dược mà cô đang nghiên cứu, dù là gián đoạn dự án, chấm dứt hợp đồng, thay đổi người phụ trách thì cô đều phải đối mặt với khoản bồi thường rất lớn.

Nếu cô muốn tiếp tục, có nghĩa là cô vẫn phải qua lại với Phó Diệc Phàm.

Tống Vân Thùy không ngờ rằng người đàn ông trước mặt lại có lòng dạ thâm sâu như thế.

“Bọn họ đều nói anh là phú nhị đại nhưng không ngờ anh lại giấu giếm sâu như vậy. Khi anh đã giở thủ đoạn ra thì ngay cả một cô gái nhỏ cũng không buông tha” Lần đầu tiên Tổng Vân Thùy nhìn chằm chằm vào Phó Diệc Phàm như vậy. Ngoại trừ nhìn anh bằng cặp mắt khác thì đa phần là cô ta không thể hiểu những gì người đàn ông này đã làm.

“Quay lại bàn bạc với bố dượng của cô đi. Liệu ông ta có muốn bán công ty để trả nợ cho con gái hay không? Phó Diệc Phàm thản nhiên nhếch miệng cười nhạt.

Tống Vân Thùy lấy lại tờ séc rồi nắm chặt trong tay và nói: “Tôi sẽ thuật lại nguyên văn những gì anh đã nói cho Sơ Hạ nghe không sót một chữ nào. Để cô ta thấy anh chính là một người đàn ông có lòng dạ thâm độc đến cỡ nào”.

“Cứ tự nhiên” Phó Diệc Phàm dang hai tay ra tỏ vẻ thờ ơ.

Tống Vân Thùy tức giận quay đi..

Ngay khi cô ta chuẩn bị rời đi thì giọng nói của Phó Diệc Phàm lại vang lên sau lưng: “Ngày hôm đó có phải cô đã hỏi tôi câu hỏi lựa chọn và bảo tôi trả lời trước đúng không? Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết đáp án của tôi là trước sau như một. Những chuyện còn lại, tôi hy vọng cô hãy suy nghĩ cho kĩ.”

“Vì anh đã lựa chọn là trước sau như một nên tôi cũng sẽ lựa chọn là không thay đổi” Tổng Vân Thùy nói mà không hề nhìn lại, cô ta nói xong thì bỏ đi với một khí chất cao quý bẩm sinh.

Buổi tối, tại biệt thự của nhà họ Tần.

Sau khi Tần Sơ Hạ từ trong phòng kính nghiên cứu về thì cô nằm trên ghế sô pha và cầm điện thoại di động mới mua để xem tin tức về Lốc Xoáy của nhà cô. Khi biết nó không chỉ cứu người trong đám cháy hôm qua mà còn giúp cảnh sát lục soát được chất độc thì không khỏi tự hào. Ngay khi cô đang đắc ý thì bỗng nhiên có ai đó giật lấy chiếc điện thoại.