Là gương mặt anh tuấn của Phó Diệc Phàm…
Tân Sơ Hạ thấy anh mím chặt môi, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, phút chốc cô ta trông giống như một đứa trẻ vừa phạm lỗi, mắt không dám nhìn lên, cúi găm mặt, giọng nói cũng có chút khàn khàn: “Xin lỗi, tôi không chăm sóc tốt cho Lốc Xoáy, t Lời của cô vẫn chưa nói xong, một cơn gió nhẹ lướt qua mặt cô, một thứ mang theo nhiệt độ ấm áp của cơ thể hạ xuống trên đầu vai cô.
Tân Sơ Hạ bất ngờ ngây người ra, lúc nhìn lên, Phó Diệc Phàm đã khoác áo vest ngoài của anh lên người cô.
Áo khoác rộng lớn bao bọc lấy thân hình mỏng manh của cô, anh rất nhẹ nhàng mà nâng cô từ trên đất lên, cho cô một cái ôm kiểu công chúa đầy cảm giác an toàn.
“Cứu người là nhiệm vụ của Lốc Xoáy, cho dù nó đã giải ngũ rồi, loại chức trách này cũng đã biến thành bản năng khắc sâu vào xương cốt.”
Phó Diệc Phàm giải thích.
Tân Sơ Hạ nghe những lời này lại cảm thấy như anh đang an ủi mình Vậy.
Anh ôm cô lên xe, đặt lên ghế sau, sau đó đi đến cốp xe lấy ra một hộp thuốc nhỏ tới, còn có lòng tốt muốn bôi thuốc vào hai chỗ bị đạp sưng trên ngón chân cho cô.
Tân Sơ Hạ theo phản xạ tự nhiên co chân lại.
Phó Diệc Phàm tưởng rằng cô bị đau, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ nhẹ một chút”
“Để tôi tự làm là được rồi!” Tân Sơ Hạ vội vàng giật lấy lọ thuốc và tăm bông từ tay anh, ngại ngùng lẩm bẩm.
Phó Diệc Phàm thấy bộ dạng mất tự nhiên của cô, dựa vào bên cửa xe trêu chọc: “Tôi tưởng cô sẽ khóc nhè với tôi chì Tân Sơ Hạ bĩu môi, nhướng mi lên liếc Phó Diệc Phàm một cái.
Hồi lâu sau, cô mới bày ra dáng vẻ đáng thương hỏi anh: “Vậy bây giờ tôi khóc có còn kịp không?”
Phó Diệc Phàm cười nhẹ nghiêng người, ôm lấy hai cánh tay cô cười nhạt: “Cho cô mượn góc áo của tôi.”
“ÔI” Tân Sơ Hạ trả lời, sau đó đưa tay kéo lấy góc áo của anh, một tay còn lại vuốt vuốt mắt, chuẩn bị một lúc sau, lại nâng đôi mắt to nhìn vào anh, gương mặt nhỏ vô tội: “Nhưng mà bây giờ tôi không khóc được”
“Vậy thì cùng nhau nhãn nại đợi Lốc Xoáy trở về vậy!” Tiếp theo đó Phó Diệc Phàm nhìn về phía tòa nhà khu chung cư đang bốc khói cuồn cuộn.
Tân Sơ Hạ gật gật đầu, lại nhịn không được sự tò mò liền hỏi: “Trễ như vậy rồi, sao anh lại ở đây?”
“Đi ngang mà thôi” Phó Diệc Phàm đầy vẻ đăm chiêu đáp.
Tân Sơ Hạ mím môi, không tìm chủ đề nói chuyện nữa, có điều so.
với sự hoảng hốt bất an vừa rồi, hiện tại cô cảm thấy lòng mình có chút ấm áp.
Một xe hai người, cô ngồi trong xe, còn anh đứng bên cửa xe đang mở rộng, đợi Lốc Xoáy trở lại.
Chỉ là, không đợi được Lốc Xoáy mà hai người họ đợi được một vị khách không mời mà đến.
Việc chung cư bốc cháy đã lên báo.
Tân Vũ Bảo rốt cuộc là vẫn lo lắng cho con gái, vội vội vàng vàng tìm đến đây, người đi cùng với ông ta đến đây còn có Tống Thiên Thanh và Tống Vân Thùy.
Ba người họ tìm trong đám người một vòng, Tống Vân Thùy nhìn thấy xe của Phó Diệc Phàm ở bên đường gần đấy, thế là cùng với Tân Vũ Bảo đang gấp rút tìm Tân Sơ Hạ nói: “Chú Tân, con biết Sơ Hạ ở đâu rồi”
Tân Vũ Bảo ngây người một chút, thấy Tống Vân Thùy đi về phía bên đường cách xa đám người, cũng bèn vội vàng đi theo.
Tống Thiên Thanh cũng vội bước theo đi đến bên cạnh Tân Vũ Bảo.
Ba người đi về phía chiếc xe việt dã, nhìn thấy Phó Diệc Phàm đứng bên xem Tân Vũ Bảo nhíu mày chất vấn: “Phó Diệc Phàm, sao cháu lại ở đây?”
Trong xe, Tân Sơ Hạ nghe thấy giọng của bố mình Tân Vũ Bảo, lập tức lấy ngón tay ra hiệu cho Phó Diệc Phàm yên lặng, sau đó lấy áo khoác vest của anh trùm lên đầu.
Phó Diệc Phàm thấy dáng vẻ của cô có chút buồn cười: “Thật đúng là lạy ông tôi ở bụi này”
Dưới lớp áo khoác, Tân Sơ Hạ làm động tác “xin anh” với Phó Diệc Phàm.
Trong tình huống nguy cấp này, nếu để bố cô phát hiện cô lại ở cùng một chỗ với cậu chủ không thể dây vào của nhà họ Phó này, không chừng lại bị giam lỏng tiếp.
Công việc nghiên cứu gần đây của cô khó khăn lắm mới có bước phát triển mới, cô thật không muốn vì bản thân mình bị nhốt mà ảnh hưởng đến tiến độ nghiên cứu.