"Mẹ tôi nói trong đầu cô toàn âm mưu toan tính đúng thật không sai tý nào, cũng chỉ có loại con gái như cô mới có thể xuyên tạc người khác như vậy." Tống Vân Thùy cong đôi môi đỏ mỉm cười.
Tần Sơ Hạ siết nắm tay, cắn răng nghiến lợi phản bác: "Người toàn âm mưu toan tính trong đầu chính là cô đấy Tống Vân Thùy! Từ khi bắt đầu, cô đã mưu tính gả mẹ cô vào nhà tôi. Sau đó không biết cô cho bố tôi uống thuốc mê gì mà cả người giúp việc trong nhà cũng xa lánh tôi! Mẹ cô thì lần nào cũng lật lọng, còn cô - Tống Vân Thùy không phân rõ đúng sai hay tốt xấu, vẫn sống trong thế giới "tự cho là đúng", ngoài miệng thì luôn tỏ ra toàn thế giới đều sai chỉ mình cô không sai!"
Lần hiểu lầm đó giữa hai người, chẳng phải là do Tổng Vân Thùy "tự cho là đúng" gây ra ư?
Tổng Vân Thùy luôn cho rằng cô ta nhìn thấy hay nghe được thì chính là sự thật.
Tần Sơ Hạ hung dữ trừng mắt nhìn Tống Văn Thùy, lần đầu tiên cảm thấy người như Tống Vân Thùy quả thật không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả được nữa.
Tổng Vân Thùy quan sát dáng vẻ tức giận của Tần Sơ Hạ, chỉ cười khẽ: "Tôi đã cảnh cáo cô từ lâu rồi, đừng có bắt nạt mẹ tôi. Việc cô lợi dụng Phó Diệc Phàm uy hiếp mẹ tôi phải ly hôn với bố cô, cô làm nhiều rồi nhỉ!"
"Tôi uy hiếp mẹ cô? À rồi, mẹ cô nói gì thì chính là cái đó! Dù sao mẹ cô nói gì chả đúng" Tần Sơ Hạ không muốn phí lời với Tống Vân Thùy nữa.
Bản lĩnh thay đổi trắng đen của hai mẹ con này, cho dù cô nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Tổng Vân Thùy bình tĩnh mỉm cười: "Cô nên cảm ơn tôi, nếu như tôi không đồng ý gả cho Phó Diệc Phàm thì sợ là bố cô đã tống cô ra nước ngoài từ lâu rồi. Bây giờ, cô tự do rồi, đừng trốn ở chỗ của Phó Diệc Phàm suốt ngày nữa"
"Ồ, nói đi nói lại, ý muốn sau cùng của cô chỉ là khuyên tôi rời khỏi Phó Diệc Phàm chứ gì?" Cuối cùng Tần Sơ Hạ cũng nghe được mục đích của Tổng Vân Thùy.
Vẻ mặt Tổng Vân Thùy không hề thay đổi, thái độ kiêu ngạo từ trong xương cong môi cười:
"Đúng, ý của tôi là như vậy. Cho nên phiền có cách xa chồng chưa cưới của tôi - anh rể tương lại của cô ra mười vạn tám nghìn dặm!"
"OK! Đừng nói mười vạn tám nghìn dặm, kể cả mười vạn mười nghìn dặm cũng không vấn đề!" Tần Sơ Hạ quăng câu này xong, tức phì phò bừng khay đồ ăn rời đi.
Ban đầu cố định tìm bàn ăn khác ngồi xuống tiếp tục ăn, nhưng đột nhiên cô cảm thấy chẳng muốn ăn đồ ăn trong khay nữa.
Cuối cùng, cô đổ hết khay cơm, đặt đĩa xuống rời khỏi nhà hàng.
Tống Vân Thùy quan sát từng hành động của Tần Sơ Hạ phía xa, lúc này, nụ cười kiêu kỳ trên gương mặt được trang điểm tinh xảo chậm rãi thu lại.
Cô ta hơi cau mày, tâm sự nặng nề ăn thịt bò trong đĩa.
Bên kia, sau khi Tần Sơ Hạ trở về văn phòng tổng giám đốc để dịch tài liệu lại phát hiện mình không thể nào chuyên tâm được.