Thiếu Tướng Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 28





Tuyết Lan bây giờ đã hiểu bọn họ làm thế nào có thể đầu độc tinh thần Dương Trác, trong Phủ Đầu Rồng có người của bọn họ.
Cô đứng lên cởi bỏ áo khoác da bên ngoài, tiếp đó bắt đầu cởi bỏ cúc áo sơ mi bên trong.

Mạnh Hùng vội đưa tay cản cô lại.
"Em đang làm gì thế?"
Ở đây toàn là đàn ông, cô đây là đang tính làm gì chứ.

Tuyết Lan lạnh lùng gỡ tay anh ra, sau đó vạch áo lộ ra bả vai vẫn còn đang quấn băng.

Cô không nói một lời, tháo luôn băng gạc xuống để lộ ra hai vết thương, vết thương mới chồng vết thương cũ.

"Chẳng phải muốn biết anh ta sao lại bế tôi ra ngoài à.

Tôi bắn ông một phát ngay chỗ này ông còn đi nỗi không?"
"Dương Trác ông ta bắn em sao?"
Mạnh Hùng vừa lo sợ vừa phẫn nộ trong lòng.

Nhìn thấy vết thương vẫn còn đang rỉ máu của cô, tim anh như bị xé toạc.

Anh sao lại quên mất bọn chúng là người thế nào, tàn nhẫn và độc ác sao có thể buông tha cô.
"Nếu đã giam lỏng sao lại dễ dàng thả cô ra như vậy?"
Người đàn ông kia vẫn không buông tha, ông ta cần biết đáp án.

Tuyết Lan không thèm băng lại vết thương trực tiếp kéo áo lên, lại nhàn nhã ngồi xuống như chưa có chuyện gì.
"Dương Trác nói nếu tôi muốn chứng minh bản thân không phải gián điệp của Bắc Thành, thì phải lấy danh nghĩa và sức ảnh hưởng của mình, mở một buổi dạ tiệc giúp ông ta vận động quyên góp cho ngân sách chính phủ.

Bằng không cho dù không có chứng cứ trong tay, ông ta cũng có thể đưa tôi vào Sa Hoàng.


Tôi đã đồng ý rồi."
Chuyện cô tổ sắp chức tiệc vận động quyên góp, không trước thì sau cũng sẽ truyền ra ngoài.

Cô còn đang lo không biết dùng lý do gì để hợp thức hóa chuyện này mà không bị nghi ngờ, thì bọn họ lại tự mình dâng lên, để cô đỡ tốn chất xám thật sự là rất cảm ơn cái ông già đáng ghét trước mặt này.
Người đàn ông trung niên kia nhìn cô chằm chằm, sau khi nghe thấy câu trả lời của cô dường như ông ta đang suy nghĩ hoặc lên một kế hoạch hệ trọng nào đó trong đầu.

Hơn 5 phút trôi qua cuối cùng ông ta cũng nghĩ xong.
"Nếu đã như vậy đồng chí hãy tìm cách để kết hôn với Phạm Tuấn, như vậy còn có thể xâm nhập vào bộ máy đầu não của bọn họ.

Chuyện này sẽ vô cùng có ích cho chúng ta, quốc gia nhất định sẽ vinh danh đồng chí."
"Không được."
Người đầu tiên lên tiếng phản đối là Mạnh Hùng, cho dù biết đó là nhiệm vụ nhưng sao có thể bắt một mình cô đi vào hang hùm hang cọp.

Anh không thể nào để cô làm chuyện nguy hiểm như thế được.
"Đồng chí Hùng yêu cầu đồng chí giữ bình tĩnh, đây là chuyện liên quan đến quốc gia đại sự chứ không phải chuyện tình cảm gái trai."
Ba Toàn lên tiếng nhắc nhở vì anh ta biết, giữa Mạnh Hùng và Tư Lan có cái gì đó, đặc biệt là Mạnh Hùng, tình cảm trong mắt anh mỗi khi nhìn Tư Lan chưa bao giờ giấu diếm.
Tuyết Lan chỉ khẽ cười nhạo trong lòng, lúc tra hỏi thì một tiếng cô hai tiếng cô.

Lúc muốn lợi dụng lại một đồng chí, hai đồng chí.
"Trước khi thi hành mệnh lệnh, tôi có thể hỏi đồng chí đặc phái viên một câu không?"
"Đồng chí cứ việc hỏi."
"Cách mạng mà chúng tôi đang liều mạng theo đuổi có thật sự đúng như những gì các đồng chí nói hay không, là sứ mệnh của toàn nhân loại hay là tham vọng quyền lực của người nào đó.

Đợi đến khi chúng tôi không còn giá trị lợi dụng nữa, có phải hay không sẽ là một Tống Thanh tiếp theo?"
Lúc này dưới chiếc mũ vành, sắc mặt người đàn ông kia kẽ biến, chuyện Tống Thanh do đích thân ông ta làm sẽ không có sai sót.

Bên ngoài cũng đã loan tin là do trong lúc trốn chạy bị quân đội của Nam Thành bắn chết.

Vậy mà cô gái này lại nghi ngờ là do người Bắc Thành làm, là cô ta quá thông minh hay nghe được tin gì ở chỗ của Phạm Tuấn.


Thằng nhóc đó cũng không phải chỉ có vẻ bề ngoài, nhưng ông ta cũng hiểu tính nó việc quân sao có thể để cho một đối tượng tình nghi như cô ta biết được.

Còn cả tham vọng và quyền lực mà cô ta nói, ông ta có thể đảm bảo rằng chuyện năm đó cô ta không thể tra ra người phía sau, sao có thể hoài nghi đến chỗ ông ta.
"Đồng chí Tống Thanh là vì quốc gia nên mới hy sinh ở nơi đất khách quê người.

Toàn thể dân chúng Bắc Thành sẽ truy điệu đồng chí ấy với nghi lễ cao nhất.

Đồng chí đừng để những lời đồn thổi bên ngoài chia rẽ đoàn kết.

Lý tưởng mà chúng ta theo đuổi chỉ có một, tự do độc lập cho toàn thể Nam Á."
"Hy vọng là vậy, tôi sẽ chấp hành mệnh lệnh này, nhưng tôi cũng có điều kiện với tổng bộ."
"Điều kiện gì đồng chí cứ nói đi."
"Tôi sẽ hành động độc lập không cần hỗ trợ của bất kỳ ai, trong thời gian tôi thực hiện nhiệm vụ trừ trường hợp cấp bách hy vọng các vị đừng liên lạc với tôi.

Để tránh bại lộ nếu có thông tin cần mật báo, tôi sẽ đến chùa Cư Xá bỏ vào trong thùng phúng điếu, các vị chỉ cần sắp xếp người ở đó là được."
"Được."
Nói xong cô lướt qua Mạnh Hùng rời đi, trước khi đi còn cho Tư Lan đứng đó một cái nhìn.

Tư Lan hiểu ý liền đi theo cô, Mạnh Hùng cũng muốn đưa cô về nhưng lại không thể đi được.
Về đến nhà cô cởi bỏ áo khoác bên ngoài, bên trong vết thương máu đã thấm ướt áo từ khi nào, một màu đỏ thẫm loang lổ trên chiếc sơ mi trắng.

Cô cố nén đau tự mình xử lý vết thương và băng bó lại.
"Cô nói dối vết thương này của cô không phải do Dương Trác gây ra.

Cô vì sao nói như thế trước mặt người của tổng bộ, rút cuộc là cô muốn làm gì."
Tư Lan nhịn không nỗi nữa lên tiếng chất vấn, hơn ai hết cô ta biết vết thương này do đâu mà có.
Sau khi quấn băng xong cô xoay người đối diện trực tiếp với Tư Lan, giọng có phần mệt mỏi.

"Việc đó quan trọng sao, chẳng lẽ đến tận bây giờ mà cô còn chưa nhìn ra vấn đề ở đâu à.

Tư Lan tôi thấy tiếc cho chỉ số IQ của cô đó."
"Cô muốn nói cái gì nói đại đi."
"Vấn đề không phải là tôi đang muốn làm gì, mà là bọn họ đang muốn làm gì, vì sao cho người theo dõi cô.

Cô có biết Tống Thanh mà cô liều mạng cứu ra vì sao mà chết không, là bị thủ tiêu.

Kẻ không còn giá trị lợi dụng, kẻ biết quá nhiều bí mật cho dù có bị câm, Dương Lục Triết cũng sẽ không để một kẻ như thế trở lại Bắc Thành.

Cô vì bọn họ bán mạng bao nhiêu năm qua, nếu hôm nay tôi không cho bọn họ thấy tôi đối với bọn họ còn có ích, thì cô nghĩ bọn họ sẽ để nhìn thấy mặt trời ngày mai sao."
Cả người Tư Lan như chết lặng, sao có thể quốc gia sẽ không vứt bỏ họ như vậy.

Nhìn thấy sự thất vọng trong mắt Tư Lan, cô quyết định đã không xuống tay thì thôi, chớp lấy cơ hội thì phải một đao cắt đứt toàn bộ.
"Cô có biết người đàn ông trong phòng kia là ai không.

Dương Lục Khiết, trong lúc này ông ta đến đây làm gì, để trao huân chương cho cô à, cô mơ sao.

Ông ta vốn là kẻ đa nghi vô cùng cho dù mạo hiểm cũng muốn tự mình xác nhận, Tống Thanh có thật sự chưa khai gì hay không.

Dù là vậy, ngay cả một kẻ trung thành tận tụy bán mạng cho ông ta 20 năm, ông ta còn có thể xuống tay.

Cô nghĩ cô là ai, chỉ là một con cờ bé nhỏ trong bàn cờ mưu quyền của ông ta mà thôi."
Tư Lan có chút khiếp sợ, người đàn ông đó sao có thể là lãnh tụ của bọ họ.

Không thể nào là ngài ấy được.
"Cô đừng có mà nói lung tung, sao ngài ấy có thể vào đây được?"
"Cô hẳn chưa từng gặp ông ta nhỉ, nhưng ít nhất cũng phải thấy hình rồi đúng không, đi đi xác định một chút là được chứ gì.

Cô là ma mà muốn đi đâu mà không được, đi nhanh biết đâu còn kịp."
Vừa dứt lời Tư Lan đã biến mất, cô mệt mỏi nằm bịch xuống ghế sô pha.

Chuyện người đàn ông kia cô cũng chỉ đoán thôi, nếu là người bình thường có cái gì mà không thể gặp mặt người khác.


Suốt cả buổi luôn không muốn để người ta nhìn thấy mặt, khí thế trên người chính là thứ rất khó để che giấu.

Cho dù là cách nói chuyện, hành động cử chỉ cũng đều nói lên rằng, người này quen ở địa vị ăn trên ngồi trước.

Vùng da tay và da cổ không giống nhau, chứ tỏ là đang cố tình ngụy trang khiến mình trở nên đen đúa.

Giọng nói cho dù cố gắng che đậy vẫn nghe ra âm điệu của người Nam Thành.
Người Nam Thành lại không muốn người ta nghe ra giọng Nam Thành, trà trộn cải trang đến nơi này, còn không muốn người ta thấy mặt.

Khả năng cao nhất chỉ có một, Dương Lục Khiết.

Ông ta đích thân đến đây vậy chắc chắn Tống Thanh là do ông ta giết.

Sở dĩ trước đó cô có thể nói rõ cho Phạm Tuấn biết chỗ của Tống Thanh, vì trong kịch bản Tống Thanh sau khi chạy trốn đến nơi đó gặp mặt đồng đội, nhưng sau đó bị quân của Nam Thành truy đuổi bắt chết.

Mà Phạm Tuấn nói khi anh đến nơi người đã chết rồi, nó lệch so với kịch bản.

Vậy chỉ có thể là bị thủ tiêu, giờ Dương Lục Khiết xuất hiện ở đây càng khiến cô chắc chắn 100% phán đoán của mình là chính xác.
Thật sự là một ngày quá mệt mỏi, cô chỉ muốn sớm ngày kết thúc mọi chuyện này, nhưng phải làm sao mới có thể khiến hai bên đình chiến, nước sông không phạm nước giếng đây.
Cô nằm trên ghế nhắm nghiền mắt lại để đầu óc mình thư giản hết mức có thể.

Cô buộc phải nhớ lại toàn bộ nội dung kịch bản mà cô đã đọc trước đó.

Tuy nó không hoàn toàn giống với thực tế nhưng những sự kiện chính yếu vẫn có.

Cô bắt đầu hồi tưởng tất cả các phân cảnh, để có thể dễ xâu chuỗi hơn cô ngồi bật dậy tìm giấy bút bắt đầu viết ra từng cái một.

Một tiếng sau trên giấy đã chi chít chữ, bên ngoài có tiếng gõ cửa làm cô giật mình phân tâm.
"Ai đó?"
"Là Tôi."
Nghe được giọng của anh cô vội vội vàng vàng bỏ tờ giấy vào ngăn kéo mới đi ra mở cửa.