Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 52-2: Kiểm tra mập mờ (2)




“Chị đã nhảy vài bài, chân đều mỏi cũng không thấy anh ấy ra ngoài. Nếu không phải thấy Khúc thiếu giới thiệu, chị mới mặc kệ anh ta, lạnh như băng, không ôn nhu chút nào.” Một giọng nữ khác nhu hòa nhỏ nhẹ, khẩu khí mang theo hờn dỗi.

Đối với đánh giá của cô ta, Tống Diệp ngược lại rất tán đồng, người phụ nữ nào sẽ luẩn quẩn trong lòng với một cục đá, không phải chính mình buồn chết chính là biến thái bị nghẹn.

“Aizz, cũng không thể nói như vậy, chị xem anh ta lớn lên đẹp trai như vậy, lại là Khúc thiếu chuyên môn mang đến, nói không chừng chính là tới từ thủ đô, nơi đó khắp nơi là hoàng kim, nếu chị gả qua khẳng định là không phú cũng quý, luôn tốt hơn cứ ở loại địa phương nhỏ như thành phố Thạch này.”

Nghe đến đó, Tống Diệp nhíu nhíu mày, không hề có hảo cảm với loại phụ nữ thấy người sang bắt quàng làm họ, muốn nương bám vào cành cao hưởng thụ vinh hoa phú quý này.

Nghe thấy hai người bên ngoài dần dần đến gần, Tống Diệp không nhịn được nhìn lướt qua đối diện, thấy nam chính trong câu chuyện bị tính toán không hề xấu hổ, cô cũng tiện tay cầm ly rượu, bình yên bất động.

Cộp cộp cộp, giày cao gót đong đưa tiến vào, lúc một bộ lễ phục màu vàng nhạt cùng váy dài màu tím xuất hiện ở trong khu nghỉ ngơi, không khí rõ ràng có trạng thái đông lạnh.

“A, Tần thiếu!” Cô gái váy dài màu tím Thiến Thiến che lại môi anh đào, kinh ngạc hô ra tiếng, cuối cùng ánh mắt lập loè, không ngăn được chột dạ, “Không nghĩ tới, Tần thiếu ở chỗ này.”

Một cô gái khác đứng ở bên cạnh cũng là sắc mặt trắng bệch, cúi đầu chào hỏi, “Tần thiếu.” Trái tim cô ta đập nhanh lợi hại, cũng không biết lời nói ở bên ngoài vừa rồi, có bị Tần Trạm nghe được hay không. Cô ta ngẩng đầu lén nhìn thoáng qua, lập tức đã bị gương mặt của người đàn ông trên sô pha bọc da kia câu đi tâm thần.

Tần Trạm không phải cái loại thiếu gia phong lưu tuấn mỹ phiêu dật, anh hàng năm tham gia quân ngũ, dù là dáng ngồi hay là khí chất đều mang theo cứng rắn, cực kỳ dễ dàng cho người phụ nữ cảm giác an toàn, cộng thêm một gương mặt anh tuấn dương cương, là loại hình đàn ông hoàn toàn phù hợp đặt trên bìa tạp chí.Tống Diệp nhìn cô gái lễ phục màu vàng nhạt kia, lông mày hơi nhướng, hoá ra con đường trên đời này thật đúng là hẹp, oan gia luôn sẽ gặp được nhau.

“Vương Hàm, chúng ta, nếu không đi thôi.” Thiến Thiến xấu hổ không thôi, túm tay Vương Hàm muốn lưu về.

Nhưng người sau lại là một đôi mắt hạt châu đều dính ở trên người Tần Trạm, ngược lại lôi kéo Thiến Thiến khuyên bảo, “Chị họ, đi cái gì chứ, hiện tại đúng là cơ hội tốt, chị phải nắm chắc.”

Nói xong, Vương Hàm túm Thiến Thiến ngồi trên sô pha lớn chính giữa, bên phải là Tần Trạm, mà bên trái là Tống Diệp.

Hai người nhìn nhìn Tần Trạm, thấy anh vẻ mặt bất động, vẫn luôn bưng ly rượu uống, trên mặt cũng không có không vui, trong lòng lập tức buông lỏng, nghĩ đến lời nói vừa rồi không bị nghe thấy. Trường hợp vừa yên ổn, tự nhiên liền chú ý tới trường hợp quỷ dị lúc này.

Trên thực tế Vương Hàm vừa tiến đến đã chú ý tới thiếu nữ xinh đẹp mặc bộ váy màu đen, lại không nhận ra đây là kẻ thù của mình, còn đang thầm quan sát quan hệ của cô và Tần Trạm.

Nhìn một lúc, thấy Tần Trạm không hề để ý tới Tống Diệp, cô ta liền kết luận thiếu nữ váy đen cũng là đối thủ cạnh tranh vọng tưởng bay lên cành cao làm phượng hoàng