Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 50: Tần thiếu (1)




Cái gì? Tuy là Từ Tử Hàng nghĩ tới trăm ngàn loại khả năng, lúc này cũng bị sợ tới mức không nhẹ. Không nói một người đàn ông hơn ba mươi tuổi sự nghiệp thành công như Triệu Chân làm thuộc hạ cho Tống Diệp là ly kỳ cỡ nào, lại nói Triệu Chân này kinh doanh chính là cửa hàng châu báu lớn nhất thành phố Vân, dựa theo suy luận liền nói, “Vậy châu báu Ngọc Phúc là của Tống Diệp?”

Xem vẻ mặt hận không thể nuốt trứng gà của anh, Triệu Chân cười đến càng thêm thích ý, “Ừ, Tống Diệp đang đi học, cho nên cửa hàng mặt tiền tạm thời do chú xử lý.”

Qua một lúc, Từ Tử Hàng vẫn chưa phản ứng lại, ô tô lung lay một đường xẹt qua vô số phong cảnh, anh xoay cổ cứng đờ, rơi ánh mắt lên người thiếu nữ đang phơi nắng ở trên ghế bên cửa sổ.

Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Tống Diệp, thế giới quan của anh vẫn luôn ở vào trạng thái không ngừng đổi mới, hiện tại càng là trực tiếp bị ném bay ra phía chân trời không trở lại, phản xạ hình cung dài đến gần như mất liên lạc.

“Như thế nào, có vấn đề?” Có lẽ là tầm mắt Từ Tử Hàng quá mức sáng quắc thiêu đốt, Tống Diệp chuyển tầm mắt từ ngoài cửa sổ đến trên mặt đối phương, khẩu khí bình tĩnh không gợn sóng.

Từ Tử Hàng ở vào trạng thái tắt máy kéo dài, hồi lâu sau mới đột nhiên tỉnh táo lại, ý thức được một vấn đề quan trọng, “Vậy lần này hoạt động em cần tham gia, cũng là có quan hệ với thương nghiệp?”

“Ừ.” Tống Diệp gật đầu, lúc này mới giải thích kỹ càng tỉ mỉ với anh, “Hoạt động lần này có châu báu Ngọc Phúc rót vốn, chủ yếu là mua sắm khối đá phỉ thúy, thành phố Thạch xem như hoạt động thương nghiệp khá lớn.”

Nghề đổ thạch, từ ngữ này đối với Từ Tử Hàng mà nói cũng không xa lạ, bởi vì thành phố Thạch đã là tỉnh lỵ tỉnh Lạc, cũng là được cả nước xếp lên danh hiệu thị trường mao liêu, tên tỉnh lỵ cũng là đến vì như vậy.

Anh vốn cho rằng Tống Diệp tới thành phố Thạch, là vì nghiên cứu địa hình bước tiếp theo cho bang Dạ, nhưng hiện tại, nghĩ đến tiệc rượu thương nghiệp lớn như vậy, Từ Tử Hàng âm thầm nhíu mày.

Kết quả trưa hôm đó, tiến đến trong địa giới thành phố Thạch, Từ Tử Hàng đột nhiên tuyên bố có việc phải rời khỏi, Tống Diệp gật đầu đồng ý, không có hỏi nhiều.Ngược lại Triệu Chân nhìn nhiều hai mắt, cằn nhằn lải nhải, giống như vừa lòng gật đầu, “Thằng nhóc này không tồi, nhìn không giống xuất thân từ gia đình tầm thường, giáo dưỡng rất tốt.” Ở trong mắt ông, Tống Diệp không phải trẻ con bình thường, là người có tính cách lãnh đạm, người có thể mang theo khi ra ngoài nói chuyện làm ăn thì nhất định là cực kỳ coi trọng. Mà ông làm người giám hộ của Tống Diệp, ít nhiều phải phụ trách trấn cửa ải, mà một đường xuống dưới, Từ Tử Hàng cho ông ấn tượng cực tốt, cho dù là làm bạn trai cũng là phạm vi có thể suy xét.

Tống Diệp bên cạnh xuống xe, xách theo hành lý đi ở đằng trước, ngược lại không nghĩ tới một mình Triệu Chân tưởng tượng đến xa như vậy. Từ khi đưa ra muốn tới thành phố Thạch, Từ Tử Hàng vẫn luôn thất thần, Tống Diệp đoán được nhà anh ta ở thành phố Thạch, hơn nữa xuất thân bất phàm, nhưng vẫn luôn không có đi miệt mài theo đuổi.

Đêm đó ngủ lại khách sạn, Vương Ngọc Đường cực kỳ có tâm đưa tới hai bộ lễ phục dạ hội, nói là đặc biệt chuẩn bị cho Tống Diệp, đại khái là sợ cô không lộ mặt.