Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 49: Đi thành phố Thạch (1)




Không nghĩ tới anh không tìm cô ta phiền toái, người này ngược lại là chủ động đưa tới cửa, Từ Tử Hàng cũng không có phong độ thân sĩ gì, há miệng trực tiếp chính là độc chết người không đền mạng.

Rõ ràng khuôn mặt anh tuấn ở trước mắt là ngày nhớ đêm mong, nhưng mỗi một chữ phun ra từ trong miệng anh đều như là bàn tay tát ở trên mặt mình, Đường Mỹ Linh trừng lớn hai mắt, khó có thể tin nhìn anh, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được nên lời.

Từ Tử Hàng nhìn vành mắt cô ta nhanh chóng phiếm hồng, lập tức cảm thấy không thú vị, vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn nói: “Còn không mau cút đi, về sau ít xuất hiện ở trước mặt tôi.” Vừa nhớ tới đủ chuyện cô ta đối đãi với Tống Diệp lúc trước, anh liền nhịn không được muốn động thủ.

Tỏ tình không thành ngược lại bị nhục nhã một phen, sắc mặt Đường Mỹ Linh từ xanh chuyển thành trắng, cuối cùng trướng thành gan heo hồng, cầm phong thư hốt hoảng lui ra phía sau hai bước, nghẹn nước mắt đột nhiên nhìn thấy Tống Diệp cách đó không xa, trong ánh mắt nhịn không được lộ ra oán độc.

Đều là do ả, tất cả đều là bởi vì ả, nếu không phải Tống Diệp, cô sẽ không bi thảm như vậy!

Thiếu nữ che mặt chạy như điên, học sinh ra ra vào vào cổng trường nhìn tiết mục tỏ tình lãng mạn này biến thành tỏ tình thất bại khóc rống chạy đi, tất cả mọi người không nhịn được cảm khái, Từ thiếu lãnh khốc của Tam Trung thật đúng là danh bất hư truyền, xem ra tỏ tình cần phải cẩn thận.

Làm lơ ánh mắt nhìn trộm của mọi người, Từ Tử Hàng cất bước đi về phía Tống Diệp, vừa đến trước mặt cô đã thay đổi bộ dáng lãnh khốc, giơ lên gương mặt tươi cười, nói: “Thế nào? Biết em khinh thường so đo với loại tiểu nhân này, vừa rồi giúp em báo thù, sảng khoái không?”

Tống Diệp ngăn không được mí mắt giật giật, tránh đi anh ta tiếp tục đi về phía trước, trong miệng không mặn không nhạt ném cho anh ta một câu, “Hoa đào của mình thì tự giải quyết, đừng kéo tôi xuống nước.”

Ý tứ chính là, anh làm việc này tôi cũng không cảm thấy vui vẻ.

Từ Tử Hàng nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, bất đắc dĩ thở dài, khóe miệng xẹt qua cười khổ, thấp giọng nỉ non một câu, “Không có vui vẻ, cũng không có ghen, vậy thì lấy đâu ra hoa đào……”Giọng nói thấp thấp nhàn nhạt kia bị gió thổi tan đi rất nhanh, không người biết được, ở giây phút kia, thiếu niên nếm thử được không chiếm được đáp lại, trong lòng là chua xót cỡ nào.

Nhưng rất nhanh, anh liền không rãnh đi quản tâm tình của mình, bởi vì trong bữa cơm Tống Diệp đưa ra muốn dẫn anh đi tham gia một hoạt động, mà địa điểm, lại là ở thành phố Thạch.

Đêm đông giá rét, tiếng gió trong núi hình như là xen lẫn băng tuyết thấm người, vốn nên là căn cứ quân đội một mảnh yên tĩnh, nhưng bên ngoài lại vang lên một trận tiếng bước chân đều nhịp, cùng với quân ủng leng keng hữu lực nện bước, một mảnh màu xanh lục quân đội xuất hiện ở nơi đóng quân.

Người đàn ông cầm đầu đi ở phía trước mặc một bộ quân y mỏng manh mang theo khí lạnh, rõ ràng nên là lạnh đến run bần bật trong đêm tối, nhưng cái trán anh ta lại đổ mồ hôi, trên một thân quân trang chỉnh tề, nhìn kỹ lên lại là mang theo vết máu loang lổ, mùi máu tanh nhàn nhạt bị gió lạnh xua tan, thân ảnh cao lớn của anh ta đứng ở chỗ đó, lại vẫn là bao phủ một luồng hơi thở xơ xác tiêu điều.