Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 46-2: Người mướn phòng là cô ta (2)




Danh sách đăng ký giấy trắng mực đen đưa tới trước mặt mọi người, lão hiệu trưởng cẩn thận nhìn lên, lúc ấy thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu, bởi vì tên thình lình xuất hiện trên danh sách, chính là Vương Hàm.

Mà lúc này Vương Hàm đứng ở cửa đâu còn có bộ dáng nhàn nhã ngay từ đầu, đi nhanh xông tới, một đôi mắt trừng cái tên trên danh sách kia, giống như là thấy quỷ liều mạng lắc đầu phủ nhận, “Không, chuyện này không có khả năng, trên này không có khả năng có tên của em, không phải em, hiệu trưởng, thật sự không phải em……” Cô ta hoàn toàn là chưa từng tới nơi này, tên khách sạn vẫn là hôm qua mới biết được, nhưng vì sao trên danh sách sẽ có tên của cô ta? Cô ta gấp đến độ cái trán đổ mồ hôi, nhưng lại không rõ ràng lắm, hốt hoảng vô lực giải thích, lướt qua lão hiệu trưởng lại nhìn thấy Tống Diệp nhàn nhã dựa vào ven tường, trong lúc tâm tư quay nhanh, bỗng nhiên đã hiểu rõ, “Là mày! Là mày làm, đúng không? Từ lúc bắt đầu mày đã muốn hại tao, Tống Diệp, đồ tiện nhân, đoạt Từ Tử Hàng còn chưa đủ, mày còn muốn hại tao, tao muốn giết mày.” Khi nói chuyện, cô ta đã sớm la to nhào tới.

Lão hiệu trưởng sửng sốt, trong lúc nhất thời không phản ứng lại, cả người bị cô ta đụng đến liên tục lui về phía sau.

Giáo viên khác cũng là không ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái luôn luôn ngoan ngoãn Vương Hàm giương nanh múa vuốt nhào qua muốn cào mặt Tống Diệp.

Đáng tiếc, cô ta còn chưa đụng tới góc áo Tống Diệp, cổ tay đã bị đối phương nắm lấy, chỉ thoáng dùng chút sức lực, Vương Hàm đã la đau, cả người tê liệt ngã xuống đất.

“Xin cô nghĩ rõ ràng, ngay từ đầu người đứng ra xác nhận tôi là cô, người muốn tới đối chứng cũng là cô, khách sạn cũng là cô dẫn đường, hiện tại nói tôi muốn hại cô, cô cảm thấy ai sẽ tin tưởng? Là giáo viên ở đây, hay là ngài hiệu trưởng bên cạnh cô?” Một câu sau, trong khẩu khí rõ ràng hàm chứa châm chọc, khẩu khí nói chuyện của Tống Diệp quá mức bình tĩnh, loại bên trong ngữ điệu không hề phập phồng này lại là mang theo uy áp, làm ngực người ta ẩn ẩn hít thở không thông.Vương Hàm ngã trên mặt đất, lúc này đã là hết đường chối cãi, “Tôi không phải, không phải tôi, tôi không có làm……” Cô ta ngẩng đầu nhìn giáo viên và hiệu trưởng, xuyên qua từng khuôn mặt thất vọng tột đỉnh chỉ cảm thấy được tuyệt vọng che trời lấp đất.

Vốn hy vọng Tống Diệp đối mặt, lúc này vai chính lại biến thành chính mình, khuôn mặt Vương Hàm trắng bệch, lại là làm sao cũng nghĩ không rõ, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“A a, muốn ngất cũng đừng ngất ở chỗ tôi, rất đen đủi, các người đi mau, mau mang người đi.” Bà chủ thấy người hôn mê, tròng mắt vừa chuyển, lập tức hô to gọi nhỏ bắt đầu đuổi người, nháo đến hiệu trưởng và giáo viên đều mặt mày không ánh sáng, chỉ đành nhanh chóng nâng Vương Hàm rời đi.

Tống Diệp thành công thoát thân, lúc này ngược lại thành giống như người không có việc gì, nhìn mọi người ba chân bốn cẳng nâng Vương Hàm loạn thành một đoàn, trên mặt vẫn là không có biểu tình gì.

Sau một lúc lâu, bà chủ kia mới nâng gương mặt tươi cười tiến lên, “Tống, Tống tiểu thư, lúc trước là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, cô, cô đừng trách móc. Một màn hôm nay, cô có vừa lòng không?”