Dù sao lần trước tìm cô phiền toái cũng không chiếm được lợi ích gì, Tống Diệp cũng xem như đây là con ruồi bọ, không ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng thực mau, cô liền biết, ruồi bọ cũng biết cắn người.
Buổi sáng hôm thi tháng, học sinh không cần đi học, rất nhiều người đều chờ đến lúc sắp khai báo mới đến, mà Tống Diệp càng là xử lý xong chuyện Phố Tây, khoan thai tới muộn.
Cô xách theo bút mới vừa đi vào phòng học, liền nhìn thấy vô số đôi mắt động tác nhất trí nhìn lại đây, tiếp theo đó là hiệu trưởng trên bục giảng đi nhanh lại đây, bộ dáng hùng hổ, nhìn đã biết không phải là chuyện tốt.
Trong lúc vội vàng, cô nhìn lướt qua phòng học, liếc mắt một cái liền dừng hình ảnh ở trên khuôn mặt vui sướng khi người gặp họa của Vương Hàm.
Cô vừa định mở miệng, cánh tay lại đột nhiên bị người túm một phen, quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt hơi mang nôn nóng của Từ Tử Hàng, “Sao em không đi cầu thang ngày thường, đã xảy ra chuyện, em……”
“Em chính là Tống Diệp?” Từ Tử Hàng còn chưa nói xong, giọng nói của hiệu trưởng lại chen vào.
Tống Diệp thấy tình thế này, ngược lại cũng không hoảng loạn, lễ phép gật đầu, “Vâng, em là Tống Diệp, hiệu trưởng.”
Hiệu trưởng vốn đã một bụng lửa, lúc này thấy Từ Tử Hàng lôi kéo cánh tay Tống Diệp, mặt già càng kéo dài hơn, “Hừ, trước công chúng lôi lôi kéo kéo, giống bộ dáng gì.”
Tống Diệp sửng sốt, cũng không muốn sáng sớm tinh mơ đã bị người ta răn dạy, sắc mặt cũng lạnh theo vài phần, “Không biết hiệu trưởng tìm em có chuyện gì?”
Học sinh tuổi này, phần lớn đều là sợ hãi giáo viên phụ huynh, phàm là bị trách móc nặng nề hai câu đều sẽ rớt nước mắt, nhân tiện tranh thủ một chút đồng tình. Hôm nay hiệu trưởng mang dáng vẻ chuyên môn lại đây tìm người, lại là ước chừng đợi hơn nửa giờ, trong lòng vốn dĩ chính là lửa cháy đổ thêm dầu, nhìn thấy bộ dáng lạnh lẽo không mặn không nhạt này của Tống Diệp, một hơi nhất thời nghẹn trong lòng, không thể đi lên cũng khong hạ xuống được, rất là khó chịu.
Nghĩ đến sáng sớm nhận được mấy thứ kia, ánh mắt hiệu trưởng nhìn Tống Diệp liền càng thêm không tốt lên, “Em theo tôi đến văn phòng một chuyến, còn có nam sinh này, có quan hệ với em đều đi cùng.”Cái gì gọi là có quan hệ đều đi cùng, kêu lên vẫn là nam sinh…… trong lòng Tống Diệp trầm xuống, đại khái đã đoán được là chuyện gì.
Quả nhiên, tới văn phòng rồi, lão hiệu trưởng đổ ập xuống liền ném một chồng ảnh chụp trên bàn tới trước mặt Tống Diệp, mỗi một tấm bên trong đều có thân ảnh của Tống Diệp, góc độ đều ở cửa khách sạn, có sườn mặt cô trở về vào đêm khuya, cũng có ảnh chụp lúc Triệu Chân đưa cô trở về xuống xe, biểu hiện ngày phía dưới, thời gian quay chụp chính là hai ngày quán bar phố Vân bị gây sự vào một tháng trước .
Hóa ra, cảm giác lúc ấy không phải ảo giác.
Thấy cô nhíu chặt mày, lão hiệu trưởng tiếp tục hừ lạnh, “Hừ, hiện tại biết sợ hãi? Đám học sinh các người, còn tuổi nhỏ không học giỏi, chỉ biết làm chuyện không đứng đắn ở bên ngoài, chuyện này đã bị thọc ra, tôi khuyên em thành thật khai báo rõ ràng, bằng không hôm nay, em đừng mơ đi học nữa.”
Sang năm ông phải về hưu, tuy rằng công trạng cả đời ở Tam Trung thường thường, nhưng lại không có xảy ra sai lầm quá lớn, vốn định an ổn lăn lộn đến về hưu, chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra việc gièm pha này, nếu là để người bạo đến trên mạng, vậy hiệu trưởng hư ông, có thể phải nghỉ việc trước tiên.