Tống Diệp không phải một người nhân từ nương tay, cũng tuyệt đối sẽ không nuôi hổ gây họa, ở lúc phát hiện sự tình có dị thường, thông thường cô sẽ lựa chọn tiên hạ thủ vi cường, nhổ cỏ tận gốc.
Đám lưu manh tới quán bar gây sự này đến từ Phố Tây, Tống Diệp giết một người răn trăm người, đã kết thù với Phố Tây. Bang Địa Hổ vừa mới bị bang Dạ tiếp nhận, ngoại giới đang ở kỳ quan sát, đám đội nhỏ Phố Tây càng là như hổ rình mồi muốn phân một chén canh, lòng người không đồng đều, đánh bại từng nhóm, lúc này rèn sắt khi còn nóng là thời cơ tốt nhất.
Thương lượng xong kế hoạch tác chiến, kinh tâm động phách đêm nay mới tính là hạ màn.
Mà từ sau một đêm này, toàn bộ Thành phố Vân đều truyền lưu một câu.
Đắc tội ai cũng đừng đắc tội bang Dạ, đó là một nơi thu hoạch mạng người.
Mà lúc bang chủ bang Dạ bị người đề cập đến, cũng được tôn xưng một câu, “Dạ thiếu.”
“Dạ thiếu. Diệp thiếu. Ha ha, ngược lại là một hình tượng đánh bừa mà trúng.” Xong việc, Từ Tử Hàng nhắc mãi tên này, cũng là vẻ mặt tán đồng.
Tống Diệp ngược lại không quá chú ý lời nói bên ngoài, vẫn làm theo ý mình.
Chỉ là đêm hôm đó, sau khi đưa Vân Hoa về cửa hàng châu báu, cô mới vừa đi đến cửa khách sạn, lại là ẩn ẩn phát hiện có người đang âm thầm nhìn chằm chằm cô, đợi lúc cô muốn đi xem xét, lại là bị bà chủ ở quầy lễ tân làm ngừng bước chân.
“A, vị Tống tiểu thư này, rốt cuộc cô có vào hay không, tôi đây đều chờ cô cả buổi, mệt muốn chết.” Bà chủ thấy Tống Diệp mặc bộ quần áo phục vụ, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, đại khái cho rằng Tống Diệp ở bên ngoài làm công việc không đứng đắn, lời nói cũng là không chút khách khí.
Tống Diệp nghĩ thầm vừa rồi chính mình ngụy trang ở quán bar không có khả năng bị nhìn thấy, dọc theo đường đi cũng hẳn là không bị người phát hiện mới đúng.
Nghĩ như vậy, thu hồi ánh mắt từ bên ngoài, cô nhàn nhạt nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên eo rộng béo mập trước mặt, không tiếng động đi vào phòng.
Xem ra, là thời điểm tìm nơi đặt chân đứng đắn.Một tuần kế tiếp, Tống Diệp vẫn là đi sớm về trễ, sau khi tan học ở trường học bên kia là đi các quán bar thám thính con đường của thị trường ngầm, tìm kiếm nguồn hàng súng ống.
Nhưng lại vẫn luôn không có kết quả, thẳng đến một tuần sau, Từ Tử Hàng dẫn người mở ra chỗ hổng Phố Tây, xách trở về một rương đồ vật từ trên một bàn đàm phán, lúc này Tống Diệp mới hiểu được nguyên nhân Chu Chính vẫn luôn không dám động Phố Tây.
“Ông ta không phải sợ hãi hỏa lực của Phố Tây, mà là sợ chặt đứt tài lộ của mình.” Tống Diệp ném một túi gì đó giống như bột mì về vali xách tay, biết mấy băng đảng nhỏ của Phố Tây đại khái chỉ là con đường bí mật Chu Chính vận chuyện mấy thứ này, chỉ sợ súng ống lần trước cũng là chảy ra từ Phố Tây.
Một bàn người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không nói gì, mười mấy đôi mắt đều yên lặng nhìn chằm chằm đồ trong va ly.
Bọn họ biết những thứ này là ma túy, đồ vật hại người, hơn nữa lúc trước em gái Từ Tử Hàng cũng là chết ở trong tay mấy thứ này.
Nhưng Từ Tử Hàng lại không có nói chuyện, anh thậm chí nhắm hai mắt lại, không có tiếp thu ánh mắt đến từ bất luận kẻ nào.