Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 4-2: Người nhà họ Tống kỳ ba (2)




Đều nói thần tiên khó đoạn ngọc, giới đánh cuộc đá có người dựa vào khối đá một đêm phất nhanh, cũng có người một đêm táng gia bại sản, ngay cả dụng cụ tiên tiến nhất cũng không thể nhìn ra thật giả trong đó.

Tống Diệp thưởng thức khối đá trong tay, nghĩ đến dị năng hiện giờ của mình, quyết định thử một lần.

Tâm tư vừa động, trong đầu nhanh chóng hiện ra hình dạng khối đá màu đen, tiếp theo tiếp tục thăm dò vào bên trong, bỗng nhiên lại nhìn thấy một màu xanh lục rõ ràng.

Xuất hiện màu xanh lục!

Trong lòng Tống Diệp nhảy dựng, nghiêm túc nghiên cứu thế nước và màu sắc phỉ thúy, bước đầu kết luận khối phỉ thúy này là một khối phỉ thúy loại pha lê lão khanh, giá trị chế tạo cực cao, chỉ ở sau đế vương lục.

Không nghĩ tới chính mình mượn gió bẻ măng lấy về một khối bảo bối giá trị xa xỉ, ánh mắt Tống Diệp đảo qua giường nhỏ hẹp, quyết định tìm thời gian ra tay kiếm chút tiền.

Đang cố gắng suy nghĩ thử xung quanh thành phố Vân có những thị trường mao liêu* nào, bên ngoài liền truyền đến một tiếng kêu to, “A, thật sự xem chính mình là đại tiểu thư, cổng lớn không ra cửa nhỏ không bước, chờ người tới hầu hạ sao.”

(* Đá được khai thác trực tiếp từ mỏ mà không qua quá trình xử lý nào được gọi là mao liêu. Mao liêu được gọi là khối sau khi xử lý đơn giản (cắt tỉa).)

Tống Đình Đình nói chuyện chanh chua giống như Lục Lan, hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài xinh đẹp.

“Chị hai, chị ta có thể là đang sửa sang lại phòng.” Khóe mắt Tống Mỹ Mỹ mang theo ý cười, mười bốn tuổi trổ mã đến phấn nộn đáng yêu, chỉ là trong mắt luôn mang theo tính kế, lúc này nghĩ đến phòng dơ loạn có người dọn dẹp, tâm tình rất tốt, giương giọng kêu về phía trong phòng, “Tống Diệp, ăn cơm.”

Cả nhà này đều xem Tống Diệp là người làm, hai đứa em gái cũng trước nay chưa từng gọi qua một tiếng chị, cho nên khi Tống Diệp đi ra cửa phòng, nhìn thấy trên bàn chỉ còn lại có cơm thừa canh cặn, cũng là thấy nhiều không trách.

Người nhà họ Tống luôn là như vậy, thích sai sử Tống Diệp làm việc lúc ăn cơm, chờ đến khi Tống Diệp làm việc xong, những người khác đều ăn xong rồi, Tống Diệp cũng chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn, sau đó phụ trách rửa chén, bắt đầu từ khi biết chuyện, đây đã thành lệ thường.

Nhưng hôm nay nhìn thấy hai ba dĩa cơm thừa canh cặn, Tống Diệp lại là không có khẩu vị. Có lẽ là đói đến sợ, cho nên sau khi trở thành sát thủ, yêu cầu của cô với đồ ăn vẫn luôn rất cao, lại nhìn thấy mấy thứ này lần nữa, thật sự là khó có thể nuốt xuống.

Cho nên sau khi đứng ở bên cạnh bàn ba giây, cô quyết đoán xoay người, “Con không đói bụng, đi về trước.”

Chỉ ném xuống một câu này, bước chân của cô đã bước về phía cửa, trong nháy mắt khó khăn lắm muốn ra cửa, mọi người sửng sốt trong phòng rốt cuộc phản ứng lại.

“Đứng lại!” Giọng nói bén nhọn của Lục Lan vang lên, đề-xi-ben tăng cao, chấn động đến màng tai người phát đau, hiển nhiên là khó thở.

Tống Diệp dừng bước, nhưng không có xoay người, tư thái không phối hợp này làm sắc mặt Lục Lan hoàn toàn tối đen, “Tống Diệp, đi ra ngoài một chuyến trở về, mày là cánh cứng rồi đúng không, đồ ăn trong nhà không nuôi nổi tôn đại Phật như mày, mày thích ăn thì ăn, trước khi muốn đi, cầm chén đũa rửa sạch sẽ cho tao.”

Cơm có thể không ăn, nhưng việc nhất định phải làm.

Tống Diệp chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng được Lục Lan thiên vị như thế, lẳng lặng xoay người nhìn chăm chú vào Lục Lan bên cạnh bàn.