Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 39-3: Fanclub của Từ Tử Hàng (3)




“Tay của cô, phẩm vị thấp kém giống như quần áo cô mua.”

Không sai, Vương Hàm chính là nữ sinh điêu ngoa Tống Diệp gặp được vào lần đầu tiên đi cao ốc thương mại mua quần áo, chưa từng nghĩ thế giới nhỏ như vậy, oan gia ngõ hẹp.

Tống Diệp kích thích người xong rồi, lập tức nghênh ngang rời đi, chỉ chừa lại Vương Hàm vẻ mặt kinh ngạc ở nơi đó tức muốn hộc máu.

Tống Diệp, tôi tuyệt đối không tha cho cô.

Buổi chiều sau khi tan học, Vân Hoa điện thoại tới, nói là bang Địa Hổ bên kia kết thúc công việc rất thuận lợi, hỏi Tống Diệp muốn làm một tiệc chúc mừng không.

Tống Diệp nghĩ nghĩ, kêu Vân Hoa đi đặt chỗ, dẫn đoàn người tới nhà hàng nhà họ Tổng tổ chức tiệc gia đình lần trước.

Trong phòng bao trang hoàng xa hoa, một đám thiếu niên đều là tò mò không thôi, bọn người Vương Thiết Xuyên là xuất thân dân chúng nhỏ, chưa từng tới loại nhà hàng xa hoa này, ngó trái ngó phải, thường thường còn muốn kinh ngạc cảm thán hai câu.

Trấn định nhất trong đám, cũng chỉ là Tống Diệp và Từ Tử Hàng.

Tống Diệp là người mười lăm năm sau, nhìn quen trường hợp lớn, về phần Từ Tử Hàng…… Cô nghiêng mắt nhìn nhìn bộ dáng văn nhã bưng ly trà của đối phương, giống như vô tình nói: “Lần trước Chu Chính treo giải thưởng hai mươi ngàn bắt anh, anh biết là ai muốn động tới anh không?”

Từ Tử Hàng sửng sốt, giữa mày hơi nhíu lại, tựa hồ là đang do dự, sau một lúc lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu, “Có chút manh mối, chỉ sợ là kẻ thù bên ba tôi.”

“A?” Tống Diệp nâng ngữ điệu, có chút hứng thú. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Từ Tử Hàng, cô đã nhận định người này xuất thân bất phàm, lần bắt cóc này càng thêm xác định sự thật này, chỉ là, “Anh đã là người của bang Dạ, có khó khăn, có thể nói với tôi.”

Từ Tử Hàng lại ngẩn ra, một lát sau mới chậm rãi kéo ra một tươi cười, “Được.” Giết chết Chu Chính, anh vốn là nhận ân tình của Tống Diệp, lúc này cho dù cô hỏi nguyên do, anh cũng không tính toán giấu giếm. Chỉ là không nghĩ tới Tống Diệp lại dừng lại, không có tiếp tục miệt mài theo đuổi, trong lòng Từ Tử Hàng lại là một trận xúc động.

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy, Tống Diệp không có lạnh lẽo như vẻ bề ngoài, cũng may mắn chính mình có thể đi đến bên người cô.Sau khi một bàn đồ ăn được bưng đầy, Tống Diệp lấy trà thay rượu, nâng ly nói: “Hôm nay, đơn giản là chúc mừng bang Dạ chính thức thành lập, về sau, mọi người đều là một phần tử của bang Dạ.”

Chương 40: Bang Dạ chính thức thành lập (1)

Editor: May

Mọi người vốn tưởng rằng hôm nay chỉ là ăn cơm đơn giản, vừa nghe lời này, trong lòng lập tức dâng lên hào hùng vạn trượng, Từ Tử Hàng ngẩng đầu đứng lên, mặt mày mang theo thành kính, “Từ nay về sau, cùng tồn vong với bang Dạ.”

“Được, cùng tồn vong với bang Dạ.”

“Cùng tồn vong với bang Dạ.”

Mười mấy trản giơ ly trà lên chạm ly với nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, Tống Diệp nhìn khuôn mặt khí phách hăng hái của các thiếu niên, ngực cũng là cháy lên một chút độ ấm.

So với trực tiếp thu thập nhân tài cao cấp thành lập tổ chức, như vậy dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, quá trình từng bước một leo lên phía trước, sẽ càng thêm thú vị.

Trên bữa tiệc rượu này, Tống Diệp mới chính thức giới thiệu Vân Hoa cho đám Từ Tử Hàng quen biết.

“Về sau chị Vân sẽ giúp tôi xử lý chuyện trong bang phái, lúc tôi không có mặt, Từ Tử Hàng và chị Vân chính là người phụ trách.”

Tuy nói là mệnh lệnh, nhưng các thiếu niên lại đều là động lực mười phần, rốt cuộc Tống Diệp lại lợi hại như thế nào, rốt cuộc cũng chỉ là một nữ sinh mảnh khảnh, trên công phu đã so không lại, nếu đến thể lực cũng không thắng đựoc, đó mới là thật sự tổn thương tự tôn.

Liều mạng vì khí phách, mười mấy người dùng hết toàn lực đánh bao cát, vừa đánh vừa nghe khẩu lệnh của Tống Diệp, “Mỗi lần đập, độ góc chếch của bao cát cần thiết ở 45 độ, điều chỉnh hô hấp, ra quyền chú ý tiết tấu, khống chế sức lực cơ bắp.”

Này nhìn như dặn dò lý luận suông, ngay từ đầu cũng không có được các thiếu niên áp dụng, kết quả dựa vào cậy mạnh chống đỡ một giờ, tất cả đều mệt bò, một đám mồ hôi đầy đầu nhìn Tống Diệp đâu vào đấy ra quyền nhấc chân, cảm giác sâu sắc thất bại bất đắc dĩ.

Cuối cùng, Tống Diệp cũng là hai tiếng giờ mệt đến nằm sấp xuống, rốt cuộc thân thể mười lăm tuổi chưa từng trải qua huấn luyện cường hãn, đồng dạng là ăn không tiêu.

Nhưng có lẽ là có lực lượng dị năng tăng cường, sáng sớm hôm sau, thân thể của cô lại không có bất luận bệnh trạng mệt mỏi nào, thân nhẹ như yến rời giường đi học, ở cổng trường liền nhìn thấy thuộc hạ giống như một đám tang thi.Cơ bắp nhức mỏi sau khi vận động, tay chân cứng đờ, đây là di chứng thường thấy, tuy là thiếu niên 15-16 tuổi hoạt bát hiếu động cũng thắng không nổi huấn luyện cao độ, một đám sắc mặt tái nhợt.

Nhưng Tống Diệp còn ngại chưa đủ, lúc đi ngang qua sân bóng rổ, nhìn thời tiết không tồi, lập tức tuyên bố, “Sau khi tan học, tới một trận thi đấu hữu nghị, đội thắng hôm nay giảm bớt nửa tiếng huấn luyện.”

Ở giữa đau đớn muốn chết và giảm bớt huấn luyện, các thiếu niên ở trên sân bóng liều chết thi đấu, trong lúc nhất thời đưa tới vô số nữ sinh nam sinh quan sát hò hét, trong đó tiếng hô cao nhất, không gì hơn Từ Tử Hàng - vương tử của trường học này.

“Từ thiếu cố lên, Từ thiếu cố lên!”

“Từ thiếu Từ thiếu, anh là giỏi nhất!”

……

Ở trong tiếng hoan hô nhiệt liệt này, sắc mặt Từ Tử Hàng là càng thêm xanh mét, ai biểu anh ta cậy danh tiếng, rõ ràng thân thể đã sắp tan thành từng mảnh, còn không thể không cố lấy ra tạo hình đẹp.

Thực mau, ở trong một đám thiếu niên tay già chân yếu, có người phát hiện một thân ảnh đặc biệt linh hoạt.

Dưới ánh mặt trời, thân thể mảnh khảnh bọc đồ thể thao to rộng, thân hình hơi thấp bé lại động tác linh hoạt giống như một con rắn khéo léo.