Bang Địa Hổ đã có nơi bắt nguồn, vậy tất nhiên là có chút thế lực ngầm, lưu manh nhỏ như Từ Tử Hàng, còn non một chút.
Từ Tử Hàng bị nói đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng\, qua một lúc cũng chưa nói chuyện\, thẳng đến Tống Diệp nâng bước lại muốn đi\, anh ta mới cắn răng\, tiếp tục mở miệng\, “Em gái tôi chính là bị Chu Chính dùng *** hại chết\, chỉ cần cô cho tôi cơ hội\, tôi sẽ tự tay giết hắn ta\, chứng minh năng lực của mình.”
Đến lúc này, cuối cùng Tống Diệp cũng biết gút mắt giữa Từ Tử Hàng và bang Địa Hổ, nhìn hận ý phát ra trong mắt anh ta, cô quyết định cho anh ta cơ hội này, “Ném người về phố Vân, tặng kèm một tờ giấy, liền nói đêm nay, tôi sẽ đi thu bang Địa Hổ.”
“Được.” Ánh mắt Từ Tử Hàng trầm trầm, nhìn theo Tống Diệp rời đi.
Trong gió lạnh, thân ảnh mảnh khảnh đơn bạc yếu ớt, giống như đóa hoa chịu không nổi diễn tấu, nhưng giây phút đó, ở trong lòng Từ Tử Hàng, bóng dáng kia lại thành cây trụ và tín ngưỡng của anh.
Bóng đêm mông lung, đèn rực rỡ mới lên, tối nay nhiệt độ không khí thành phố Vân lại có chút giảm xuống, trên đường phố bao phủ một tầng sương xuống hơi mỏng, người đi đường thưa thớt, chỉ có từng hàng đèn đường rơi xuống tầng tầng bóng đen.
Tối nay nơi náo nhiệt nhất chính là số 131 phố Vân, ngày thường Chu Chính luôn sẽ tốp năm tốp ba kêu anh em lại đây ăn chơi đàng điếm, thường thường cũng là nháo đến hừng đông, nhưng hôm nay tron náo nhiệt lại xen lẫn một hơi thở căng chặt.
Trong vườn hoa của một căn nhà lớn, mười mấy anh em bị trọng thương ngồi ở trên ghế, đều không dám thở mạnh, rầm một tiếng liền nghe thấy trên ghế nằm truyền đến một tiếng vang thủy tinh vỡ vụn.
“Ở trên địa bàn thành phố Vân này, dám đối nghịch với Chu Chính tao, còn đả thương nhiều người như vậy, đêm nay thật sự dám đến, ông đây sẽ khiến nó có đến mà không có về!” Ngồi trên ghế nằm chính là đại ca bang Địa Hổ, Chu Chính. Tuy rằng tên hắn nghe rất đoan chính, nhưng lại có một khuôn mặt đầu trâu mặt ngựa, bộ dáng mười phần tiểu nhân, thời trẻ dựa vào hãm hại phụ nữ nhà lành lập nghiệp, thủ đoạn âm ngoan, người trong giới đều tránh né hắn còn không kịp.
Lần này bắt cóc Từ Tử Hàng là nhiệm vụ có người âm thầm ủy thác, không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, đường đường là bang Địa Hổ lại bị một đứa bé đá quán.
“Tiểu Đao, mày nói cô gái kia, thật sự lợi hại như vậy?” Chu Chính vẫn luôn có chút không tin, đặc biệt là thuộc hạ hội báo lên, người đánh tàn phế anh em bọn họ là một nữ sinh nhỏ.
Tiểu Đao treo hai cánh tay, thân thể còn đang phát run, “Anh Chính, là cô ta, người phụ nữ kia, thủ pháp thật sự biến thái, một chiêu liền phế đi tay của em, chính là cô ta.”
Chu Chính nhìn hắn như vậy, hừ lạnh một tiếng, “Không tiền đồ. Tao ngược lại muốn xem, cô ta có bao nhiêu trò xiếc.”
Vừa dứt lời, chợt chỗ nhà lớn truyền đến tiếng chuông cảnh báo hỏa hoạn, âm thanh đó dọa mọi người chấn động, Chu Chính đột nhiên quay đầu lại, thấy phòng ngủ chính bên kia dâng lên ánh lửa, trong lòng lộp bộp một tiếng, “Mẹ nó, mau đi cứu hoả.”
Lúc Tống Diệp chuồn ra từ nhà lớn, trong tay còn xách theo một chai dầu lửa, đi tới cửa chính hội hợp với đám Từ Tử Hàng, khi nhìn thấy bọn họ nhìn chằm chằm tòa nhà đang ngẩn người.