Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 36: Tư cách đi theo tôi (1)




Vốn anh cho rằng Tống Diệp dám đến khẳng định là có chuẩn bị, kết quả làm một lúc vẫn là một kẻ kéo chân sau, nếu để cho bọn họ phát hiện Tống Diệp là nữ, vậy thì sẽ không xong.

Tống Diệp nhìn thiếu niên một thân bẩn thỉu trước người, giống như gió thổi qua liền ngã, lại còn cậy mạnh, trong lòng rốt cuộc cũng thưởng thức cốt khí của anh ta. Tránh đi anh ta đi đến trước mặt mọi người, Tống Diệp vfa vén tay áo, vừa trả lời vấn đề vừa rồi của anh ta, “Một mình tôi, vậy là đủ rồi.”

Cái gì? Từ Tử Hàng sửng sốt, còn chưa hiểu rõ ý tứ những lời này, thiếu nữ bên cạnh đã ra tay nhanh như chớp, lưu manh đối diện còn chưa thấy rõ ràng đã bị một chiêu quét ngã.

“Á!”

Tiếng kêu thảm thiết kia một tiếng tiếp theo một tiếng, theo tiếng xương cốt thanh thúy đứt gãy, mười mấy lưu manh ở trong hỗn loạn ngã thành một đoàn.

Từ Tử Hàng ở một bên xem đến trợn mắt há hốc mồm, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ câu nói kia của cô, đang lúc cảm khái bội phục, lại thấy được phía sau Tống Diệp có một lưu manh rút ra dao găm, trái tim anh lập tức treo tới cổ họng, “Tống Diệp, cẩn thận.”

Âm cuối gầm nhẹ còn chưa vang lên, Tống Diệp phía trước đã xoay người nắm cổ tay đối phương, đầu ngón tay quay cuồng, dao găm nhẹ nhàng rơi vào tay cô, cánh tay mảnh khảnh hơi nhấc rơi xuống, đã thấy trước mặt một mảnh màu đỏ tràn ra, dao găm đâm thật sâu vào vai của đối phương.

Mùi máu tươi bị gió thổi qua, động tác mọi người đều chậm lại, đám lưu manh nhìn thấy Tống Diệp xuống tay tàn nhẫn như thế, tất cả đều trong lòng rét run, cuối cùng bỏ chạy tứ tán.

“A…… Đừng, đừng giết tôi, cầu xin…… A, cầu xin anh……” Tên côn đồ bị dao găm đâm trúng ngã trên mặt đất thống khổ kêu rên, thấy Tống Diệp ngồi xổm trước mặt, một khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Tôi nghe nói, các người là bang Địa Hổ.” Khuôn mặt Tống Diệp bình tĩnh không gợn sóng, khi nói chuyện ngón tay lại là xoa dao găm, ý vị uy hiếp mười phần.

Lần trước ỏw nhà dân, Tống Diệp còn chưa kịp bức cung, mấy bao cát này đã bị dọa hôn mê, lần này lại bị cô gặp phải, tự nhiên không thể bỏ lỡ cơ họi tốt. Lưu manh kia cũng chỉ mới trên dưới hai mươi tuổi, bộ dáng ngược lại cao to, nghe thấy Tống Diệp nói ra danh hào Địa Hổ, trong lòng vốn sợ hãi lập tức có vài phần tự tin, “Đúng vậy, chúng tao là người Địa Hổ, thức thời, mày mau thả tụi tao đi, bằng không anh Chính, anh Chính, á……”

Lời tàn nhẫn chưa nói xong, ngón tay mảnh khảnh của Tống Diệp vừa động, vụt lập tức rút dao găm ra, tên lưu manh đau đến lại là một trận kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, mấy người Từ Tử Hàng phía sau đều không nhịn được rùng mình, bị trường hợp máu tươi phun tung toé ra dọa sợ.

Thủ phạm lại vẫn là một bộ dán bình tĩnh, “Tôi không thích nghe vô nghĩa, tôi hỏi, anh đáp, đã hiểu chưa?”

Khi dao găm một để lên đầu vai bên kia lần nữa, tên lưu manh đã nhìn thiếu nữ trước mắt giống như nhìn quái vật, nghẹn tiếng kêu thảm thiết cũng không dám thở mạnh.

Người phụ nữ này, thật mẹ nó quá độc ác.

Trường hợp hoàn toàn an tĩnh lại, Tống Diệp mới tiếp tục hỏi: “Hang ổ bang Địa Hổ ở nơi nào?”

“Ở, ở số 131 đường Vân.”

“Thời gian đại ca các người xuất hiện ở nơi đó.”

“Mỗi buổi tối, anh Chính có một người phụ nữ ở nơi đó, buổi tối đều ở đó.”