“Tôi còn tưởng rằng…… Khụ khụ, cậu muốn thi lớp một, nếu không tôi tìm đại ca hỗ trợ, để đại ca giúp cậu học bổ túc?”
Tống Diệp lắc đầu tỏ vẻ không cần, làm lơ phản ứng quái dị của Vương Thiết Xuyên, thuận tay cầm lấy sách luyện tập bắt đầu làm bài.
Vương Thiết Xuyên trái lo phải nghĩ, vừa không moi ra được lời nói từ chỗ Tống Diệp, lại cào tâm cào phổi tò mò, nhất thời không nhịn được liền ở tiết sau nhắc đến việc này một lần với Từ Tử Hàng, “Đại ca, anh và Tống Diệp, giữa các người…… Thật không có việc gì sao?”
Lúc đó, Từ Tử Hàng đang ném mấy phong thư tình vào thùng rác, nghe vậy, nhướng mày, ngược lại vẻ mặt nghiền ngẫm, “Cậu cảm thấy tôi sẽ thích cô ta?”
Vương Thiết Xuyên nghĩ nghĩ, lại lắc lắc đầu, không phải Tống Diệp không xinh đẹp, mà là đại ca nhà anh không quá nhu tình với nữ sinh.
Từ Tử Hàng xách lên cặp sách đi tới cửa, thấy Vương Thiết Xuyên còn ở đàng kia vò đầu bứt tai, liền cố ý kéo dài giọng, “Về phần cô ta có thích tôi hay không…… Vậy không biết.” Đương nhiên, anh cảm thấy Tống Diệp càng cảm thấy hứng thú với vị trí đại ca này của anh.
Mặc kệ tiếng nghị luận bên ngoài lớn bao nhiêu, mỗi ngày Tống Diệp đều là sét đánh cũng bất động làm bài tập xem sách ngoài giờ học, suốt một tuần trôi qua, ngoại trừ nhận được điện thoại của Vân Hoa, người nhà họ Tống làm ầm ĩ không có xuất hiện, ngày tháng của cô trôi qua thật sự là thư thái.
Một tuần sau chuyên môn an bài phòng học độc lập cho lần thi này, tổng cộng mười mấy thí sinh tham gia, đề mục cũng đều là giáo viên của lớp một cho ra, đến lúc đó chấm bài thi và điểm cũng đều công bố từ lớp một.
Tống Diệp đáp xong tờ giấy, lúc chuẩn bị nộp lên, nhìn thấy Đường Mỹ Linh còn đang múa bút thành văn ở bài thứ nhất, khẩn trương đến ngày mùa đông còn liên tiếp lau mồ hôi.
“Thầy, em làm xong rồi, nộp bài thi.” Cô nộp bài thi lên, cố ý thả ra giọng nói, quả nhiên nhìn thấy Đường Mỹ Linh nâng lên một khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ, rồi sau đó cô bước đi thong dong đi ra phòng học, đều vứt một đám học sinh kinh ngạc tới sau đầu.
Thi vào lúc cuối tuần, trong trường học một mảnh an tĩnh, cô cầm một quyển sách bản gốc, dựa ở dưới cây đại thụ, hưởng thụ thời gian an bình.
Xem chưa được nửa tiếng, lại nghe phía sau có tiếng bước chân dồn dập xông lại đây, tiếp theo đó là một bóng hình đập thật mạnh đến bên cạnh, Tống Diệp kịp thời nghiêng thân thể, lại là thấy được Vương Thiết Xuyên vẻ mặt nôn nóng, “Tống Diệp, đại ca, đại ca bị vây công, người của chúng ta đều bị mang đi.”
Lúc này bộ dáng Vương Thiết Xuyên chật vật, mặt mũi bầm dập thì thôi, trên quần áo còn có vết máu, nhìn ra được bị đánh thật sự thảm.
“Xảy ra chuyện gì?” Tống Diệp khép lại sách vở, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, đều không có ý tứ đứng dậy.
Vương Thiết Xuyên che lại xương sườn, đứt quãng nói lại mọi chuyện một lần, “Là bang Địa Hổ, lần trước đại ca đắc tội, đắc tội bọn họ, người của bọn họ bị thương, lần này là chuyên môn tìm tới, đại ca thay tôi ăn một dao, tôi chạy thoát, nhưng tôi không biết nên tìm ai……” Anh cũng không biết tại sao, lại nghĩ tới một màn ngày đó Tống Diệp ra tay cứu anh ở sườn dốc, đầu óc nóng lên liền chạy tới trường học.
Chờ đến khi anh nói xong, lúc bình tĩnh lại, mới suy sụp cúi thấp đầu xuống, cho dù Tống Diệp thực sự có chút ít bản lĩnh, nhưng đối phương là xã hội đen, đâu phải là học sinh bọn họ có thể ứng phó được.