Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 33-2: Học sinh không muốn dạy (2)




Tống Diệp cúi người thay cởi ra dây an toàn, nhẹ giọng khuyên giải an ủi, “Người sống một đời, còn có rất nhiều chuyện có thể làm, chị không cần luôn là rối rắm về quá khứ.”

Vân Hoa ngẩng đầu nhìn thiếu nữ trước mặt, rõ ràng chỉ là bộ dáng 15-16 tuổi, giọng nói còn hơi mang theo non nớt, nhưng đôi mắt kia lại giống như trải qua tang thương nhiều lần, ở lúc đối phương bứt ra, cô không nhịn được duỗi tay bắt lấy cánh tay thiếu nữ, thấp giọng hỏi: “Tống Diệp, chị có thể đi theo em không?”

“Hả?” Tống Diệp sững sờ trong nháy mắt, ngay sau đó phản ứng lại, lại là nhìn cô ấy thật sâu, hỏi lại một câu, “Chị biết, đi theo em, ý nghĩa là gì không?”

Bị tiếng nói đè thấp thâm trầm này làm cả kinh, thân thể Vân Hoa nhịn không được run lên, không khỏi có chút sợ hãi, nhưng vẫn là gật đầu thật mạnh, “Tống Diệp, chị biết, em không phải người thường, có lẽ tất cả mọi chuyện em làm sẽ khiến người kinh hãi, nhưng mà, chị muốn đi theo em, chị muốn giống như em, trở nên càng thêm kiên cường.” Từ giây phút nổ súng kia, cô liền biết, chính mình muốn là cái gì. Cô không e ngại phía trước là núi đao hay là biển lửa, lại sợ cả đời của mình đều ở trong đầm bùn lầy này không đi ra được.

Mà Tống Diệp, là hy vọng duy nhất của cô.

Đối mặt ánh mắt chờ đợi như vậy, Tống Diệp lại không có sảng khoái gật đầu, cô lặng im chuyển ánh mắt đến cuối đường phố, “Đi theo em, tương lai chính là con đường không hề bằng phẳng.” Năm đó cô bị bắt đi lên con đường tràn ngập máu tươi này, rất nhiều đêm khuya đều đang khát vọng có thể quay đầu lại, “Chị suy xét rõ ràng lại nói cho em biết, em cho chị thời gian ba ngày.” Cứu Vân Hoa, cô hy vọng đối phương có thể vững vàng trôi qua cả đời, cô cũng không muốn đối phương đi theo chính mình trôi qua cuộc sống liếm máu trên đao.

Lời nói vang lên, chuyện này liền không nói tiếp nữa, Tống Diệp xuống xe đưa người về trong tiệm, xoay người đi phòng tập thể thao.

Rời đi trường học hai ngày, vừa lúc gặp thứ sáu, Tống Diệp cảm thấy chính mình lại không lộ mặt, đám người Đường Mỹ Linh lại sẽ mách lẻo ở sau lưng, cho nên ở lúc tiếng chuông thứ nhất vang lên, cô dẫm lên một đôi giày thể thao màu trắng, lên sân khấu ở trong ánh mắt hoặc kinh hãi hoặc kinh diễm của mọi người.

Ở sau một trận yên tĩnh nhất trí nhìn chăm chú, lớp lập tức nổ tung tiếng thảo luận ong ong.

“Náo loạn chuyện như vậy, mệt cô ta còn dám tới trường học, da mặt thật dày.”

“Đúng vậy đó, nếu là tôi đã dứt khoát không tới, tới cũng là làm chê cười cho người khác.”

“A, không phải tôi nghe nói cô ta thôi học sao? Ngày hôm qua còn nghe thấy lớp trưởng hỏi cô giáo muốn mang bàn cô ta đi không.”

Cho dù bọn họ ép giọng nói rất thấp, nhưng Tống Diệp thính tai, vẫn là nghe vào phần lớn tin tức, đợi khi nghe được Đường Mỹ Linh muốn mang bàn cô đi, đỉnh mày cô hơi nhướng, càng thêm xác định đối phương là một đám với Tống Đình Đình, nếu không không có khả năng biết người nhà họ Tống ngầm đánh mưu ma chước quỷ.

Mà lúc này Đường Mỹ Linh cũng là sắc mặt âm trầm, sáng sớm thật vất vả có tâm tình tốt, ở sau khi nhìn thấy gương mặt kia của Tống Diệp thì đã bị phá hủy hoàn toàn.

Nhưng ngoại trừ cô ta, còn có một người khác không chào đón Tống Diệp đến.