Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 32-2: Báo thù (2)




Ô tô một đường từ trung tâm thành phố chạy đến vùng ngoại ô hẻo lánh, cuối cùng ngừng ở trước một kho hàng bỏ hoang, bốn phía không có người ở, thoạt nhìn đặc biệt hoang vắng rách nát.

“Tới rồi.” Tống Diệp dẫn đầu mở ra cửa xe, bóng dáng bọc áo gió màu đen đi vào trong kho hàng.

Vân Hoa nhìn cánh cửa màu đen rộng mở kia, nhìn thân ảnh dần dần biến mất, tựa như lại về tới hầm sâu thẳm kia, cô sợ hãi chính mình bị Tống Diệp bỏ xuống, cho nên tay chân run run mở cửa xe, nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo.

Thẳng đến bóng dáng mảnh khảnh kia đập vào mi mắt, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt kéo ra một nụ cười nhạt, “Tống……” Một chữ phía sau còn chưa nói ra, tất cả âm thanh đều bị chặn ở trong cổ họng.

Cô lướt qua Tống Diệp, nhìn người phụ nữ quỳ gối nơi đó.

Người phụ nữ mặc áo khoác vải thô, diện mạo thật sự thuần phác, vừa thấy đã biết là người sống trên núi, nhưng gương mặt kia lại làm Vân Hoa suốt đời khó quên.

Người phụ nữ tên Vương Phượng, là người buôn người bán qua tay cô đầu tiên, đốt thành tro cô cũng nhận ra.

“Nhưng mà, không phải bà ta đang ngồi tù sao?” Vân Hoa nhớ rõ lần trước tin tức có đưa tin, toàn bộ người trong thôn đều bị bắt.

“Ừ.” Tống Diệp lên tiếng, cảm xúc thanh lãnh không mang theo phập phồng, giây tiếp theo liền móc ra từ trong túi một thứ đen tuyền, ném tới trước mặt Vân Hoa, “Hiện tại, chị có thể làm chuyện chị muốn làm.”

Vân Hoa rũ mắt, vừa thấy được thứ nằm ở dưới chân, nhất thời liền sợ tới mức lùi lại sau hai bước, giọng nói đều run rẩy theo, “Súng……”

Cô ở núi sâu không hiếm thấy thứ này, lại trước nay chưa tự tay sờ qua, một lần ký ức sâu nhất là một cô gái cướp súng, sau đó bắn về phía đầu mình, hình ảnh máu tươi và óc vỡ toang ra kia, hiện tại nhớ tới vẫn khiến người buồn nôn.

Hiện tại, Tống Diệp muốn cô dùng súng, giết người?

Ánh mắt hốt hoảng của Vân Hoa rơi xuống trên mặt bình tĩnh của thiếu nữ, bỗng nhiên điên cuồng lắc đầu, “Không, không, chị không thể……” Trước kia cô đến cá còn không giết được, sao có thể xuống tay giết người.

Mà khi cô lại muốn lui về phía sau, Tống Diệp lại là vươn tay, hung hăng túm cô tới trên mặt đất, cô còn chưa kịp kêu lên đau đớn, giọng nói lạnh lùng của Tống Diệp đã truyền tới từ đỉnh đầu, “Vân Hoa, không phải chị nói hối hận không tự tay thiên đao vạn quả kẻ thù sao?”

Thân thể Vân Hoa run lên, hiển nhiên nhớ lại lời đã nói lúc tự mình hại mình, “Nhưng mà……”

Không để cô nói cho hết lời, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, cô bị bắt ngẩng đầu, tiến hành đối diện với người phụ nữ quỳ trước người, “Nhìn rõ ràng, người này là ai. Lúc trước chị là bị ai lừa tới núi lớn, lại là ai để con trai của mình làm nhục chị trước, ở bên trong hầm đầu tiên có bao nhiêu dơ bao nhiêu thúi, những việc này, nếu chị còn nhớ rõ, chị nên biết, người trước mặt là ai.”

Theo lời nói lạnh lẽo kia, hết thảy ác mộng giấu ở đáy lòng đều bị kể hết ra, tàn nhẫn một lần tiếp theo một lần thay phiên trình diễn trong đầu, những thống khổ đó như là khắc vào trong xương cốt, đau đến người phụ nữ trên mặt đất phát ra tiếng kêu to tê tâm liệt phế, “Á……”

Tiếng khóc kêu kia giống như đến từ vực sâu, kề bên tử vong, nước mắt giống như là nước sông vỡ đê trút xuống, làm ướt khuôn mặt tái nhợt gầy yếu.