Dòng điện phát sinh quấy nhiễu, ở nháy mắt tất cả mạch điện đều bị thiết bị hòa tan điện hấp thu đi, toàn bộ ngục giam hoàn toàn lâm vào bóng tối.
“Tăng cường cảnh giới! Tăng cường cảnh giới! Thông báo bên trong, trông chừng kỹ tất cả phạm nhân!” Tất cả đội ngũ tuần tra trên sân thể dục tập thể cạch cạch mở chốt bảo hiểm, giơ súng cảnh giác bốn phía, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng xôn xao truyền đến từ phạm nhân bên trong ngục giam.
Người cần thời gian thích ứng với hoàn cảnh bóng tối thình lình xảy ra, mà trong vài giây ngắn ngủi này chính là thời cơ hành động tốt nhất của Tống Diệp.
Trong bóng tối, một thân ảnh màu đen xuyên qua ở súng ống, né tránh chuẩn xác đôi mắt của tất cả cảnh ngục, cho dù ngẫu nhiên có người cảm giác được khác thường, cũng chỉ có thể cảm nhận được một trận gió thổi qua ở bên tai.
Tống Diệp vừa chạy vội vừa né tránh, ở trong bầu không khí mưa bom bão đạn khẩn trương, cảm giác được cơ năng thân thể đang dần dần tăng cao, tuy rằng còn chưa đạt tới trạng thái cường thịnh, nhưng tiến bộ như vậy đã hết sức rõ rệt.
“Tất cả cảnh sát không cần kinh hoảng, hệ thống điện lực sẽ khôi phục ở mười phút sau, tất cả cảnh sát đều không được rời khỏi vị trí công tác của mình.”
Lúc lắc mình tiến vào bên trong, Tống Diệp nghe được tin tức trong loa, đôi mắt cô ở trong bóng đêm hơi nheo lại, lộ ra một tia sáng.
Mười phút, vậy là đủ rồi.
Nhà tù ở đời trước là địa phương cô quen thuộc nhất, bởi vì mục tiêu nhiệm vụ ở chỗ này, có đôi khi cô cần cải trang trà trộn vào, nơi nào là cameras, nơi nào là địa điểm giam giữ tội phạm nghiêm trọng, cơ bản đều rõ như lòng bàn tay.
Huống chi thành phố Lâm chỉ là một nơi nhỏ, Tống Diệp nhẹ nhàng đánh ngất năm nhân viên cảnh vụ, lúc đi tới cửa mục tiêu, thời gian gần qua năm phút.
Lúc này trong phòng cãi cọ ồn ào, tất cả mọi người ý đồ chế tạo ra hỗn loạn, đục nước béo cò chạy trốn ra ngoài, cho dù là phòng nữ bên này cũng là giống nhau.
Bọn họ ở trong bóng đêm gõ chậu rửa mặt cái ly, trong miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn, “A……”
Nhưng ở khi bọn họ tự cho là thông minh, ai cũng không có chú ý tới bên người đột nhiên thiếu một người, chờ đến khi ánh đèn khôi phục lại, hết thảy dần dần bị bình phục, bọn họ mới đột nhiên phát hiện có người mất tích, không, là biến mất, thần không biết quỷ không hay đã không thấy tăm hơi.
Hú hú hú…… Xa xa, ở mặt cỏ khô khốc cao ngấtt, Tống Diệp nghe được tiếng cảnh báo phía sau lại kéo vang lần nữa, chỉ là tiết tấu lần này càng thêm gấp gáp, đây là đang thông báo, trong ngục giam có phạm nhân vượt ngục.
Mà phạm nhân biến mất, lúc này đang nằm ở trong cốp xe của Tống Diệp, cô nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, lại lần nữa cảm thấy không thể tưởng tượng.
Lúc cô vốn đang tới gần phòng muốn mở cửa ra đi vào cướp người, nhưng khi đó quan sát tình huống trong phòng đột phát ý tưởng, không biết không gian có thể hút người vào hay không…… Khi trong đầu hiện lên ý niệm này, người trong phòng đã lập tức bị hút vào không gian, Tống Diệp sợ tới mức nhanh chóng lấy người ra đánh hôn mê lại ném vào.
Trời cao cho cô nhấp nhô trắc trở tạo thành thân thủ của cô, dùng một lần tử vong cho cô sống lại, còn mang theo bật hack cường hãn, muốn không nghịch thiên cũng không được.